Người áo đen thở phào một cái, cảm thấy may mắn, nói: “Cũng may sứ đoàn nước Sở không biết chuyện này, bằng không chỉ sợ họ lại náo loạn.”
Vụ án ở Tứ Phương Quán kia, ban đầu sứ đoàn nước Sở còn hùng hổ dọa người, mãi đến khi điều tra ra thủ phạm là người của họ, thì họ mới yên lặng.
Một khi người nước Sở biết, hộ vệ kia vốn là người Đại Hạ, thì nhất định sẽ nghĩ ra thuyết âm mưu gì đó.
Người áo đen nhìn về phía Lý Huyền Tĩnh, hơi nghi hoặc hỏi: “Trần Kỳ chịu nhục 30 năm ở nước Sở, lần này lại ra tay giết sứ thần nước Sở, lẽ nào là muốn phá hỏng quan hệ của hai nước, để báo mối thù giết cha năm đó?”
Lý Huyền Tĩnh suy nghĩ một lát, hỏi: “Một người mưu phản, giết cả nhà! Năm đó sao Trần Kỳ lại thoát được, đồng thời còn chạy trốn đến nước Sở? Đã điều tra chưa?”
Người áo đen gật đầu nói: “Đã điều tra được, Minh Kính Ti cũng có ghi chép, Trần Kỳ vốn nên bị giết, nhưng khi đó được một vị đại thần trong triều bảo lãnh. . .”
Lý Huyền Tĩnh nhìn người áo đen, hỏi: “Vị đại thần kia vẫn còn trong triều đình chứ?”
Yết hầu người áo đen giật giật: “Vẫn ở triều đình.”
“Chức quan rất cao?”
“Rất cao.”
“Cao hơn bản quan?”
“Cao hơn đại nhân!”
Người có ý đồ châm ngòi quan hệ của hai nước Hạ và Sở và tồn tại có địa vị cực cao trong triều đình Đại Hạ, hai người này có quan hệ cực sâu.
Cho dù người áo đen ở Minh Kính Ti, biết rất nhiều bí mật không muốn người biết của các đại nhân vật Đại Hạ, nhưng chuyện này vẫn làm cho y chấn động không thôi.
Y nhìn về phía Lý Huyền Tĩnh, hỏi: “Đại nhân, chuyện này. . .”
Lý Huyền Tĩnh suy nghĩ một lát, nói: “Tiêu hủy phần ghi chép kia đi, vụ án này không cần tra nữa. Bản án Tứ Phương Quán, công chúa An Ninh nhìn rõ mọi việc, vạch trần âm mưu của phái chủ chiến nước Sở, bản quan sẽ thỉnh công cho công chúa. . .”
Người áo đen nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật.
Lý Huyền Tĩnh nhìn y một cái, hỏi: “Cười cái gì?”
Người áo đen đáp: “Bẩm đại nhân, đây rõ ràng là công lao của công tử, công chúa An Ninh. . . không phải thuộc hạ bất kính với công chúa, nhưng công chúa thật sự không có đầu óc đó.”
“Chỉ bằng câu nói này, bản quan có thể trị ngươi tội bất kính rồi.” Lý Huyền Tĩnh khoát tay áo, nói: “Trở về diện bích một canh giờ, sau này mặc kệ là ai hỏi đến vụ án này, thì đều là nhờ công chúa An Dung, không có đáp án thứ hai. . .”
Người áo đen vẻ mặt đau khổ, khom người nói: “Vâng. . .”
…
Ngày hôm sau.
Lúc Lý Nặc rời giường, vẫn nhìn thấy nương tử đang loay hoay cái bình hoa kia.
Lý Nặc không đành lòng nói cho nàng biết, môn kỹ thuật này còn khó hơn cả đọc sách biết chữ, không học vài năm thì không làm được.
Hắn định hôm nay đi ngang qua Ngọc Âm Các thì lại lấy một bình hoa về cho nàng.
Lý Nặc đi đến bên bàn, cầm thanh kiếm nàng đặt trên bàn.
Tống Giai Nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục đối phó với vài nhánh hoa kia.
Lý Nặc nhìn trường kiếm trong tay, nương tử rất trân quý thanh kiếm này, bình thường đều mang theo người.
Đây là một thanh kiếm màu bạc dành cho nữ, thân kiếm hơi hẹp, kiếm dài ba thước, dưới chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ, tên là Thanh Sương.
Lý Nặc rút kiếm ra khỏi vỏ, tiện tay múa múa mấy lần, nhưng không còn múa đẹp như ngày hôm qua nữa.
Trên Pháp Điển, chân dung thích khách nước Sở kia cũng đã tối mất rồi.
Tuy nhiên, coi như là thẻ trải nghiệm một ngày thì cũng đã rất nghịch thiên rồi.
Dù sao, hắn chỉ cần bỏ một ngày tuổi thọ, là có thể đạt được kỹ xảo mà người khác khổ luyện mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, nếu cầu nhiều hơn thì có vẻ như lòng tham không đáy.
Tống Giai Nhân nhìn động tác của Lý Nặc, liền biết hắn muốn làm gì.
Nàng không loay hoay bình hoa kia nữa, mà nói: “Huynh muốn học múa kiếm? Ta dạy huynh nhé.”
Thật ra Lý Nặc chỉ muốn kiểm tra xem năng lực mới đã hết hạn chưa, nhưng nếu nương tử đã nói vậy, hắn liền gật đầu.
Ngày bình thường qua lại tác động lẫn nhau, có lợi cho quan hệ của hai người.
Huống chi, múa kiếm cũng rất đẹp.
Tống Giai Nhân nhận kiếm từ tay Lý Nặc, nàng làm mẫu vài lần, sau đó đưa kiếm lại cho Lý Nặc.
Lý Nặc học theo, nhưng bởi vì không biết võ, nên làm thế nào cũng không được.
Tống Giai Nhân để Lý Nặc nắm kiếm, nàng thì nắm tay Lý Nặc, tay nắm tay dạy hắn.
Thời gian không phụ người có lòng, sau một lát, động tác của Lý Nặc đã tiêu chuẩn hơn nhiều.
Cảm thấy ổn rồi, Lý Nặc trả kiếm cho nàng, nói: “Ta đi huyện nha, trở về lại học.”
Tống Giai Nhân gật đầu nói: “Được.”
Lý Nặc dạy nàng toán học, nàng dạy Lý Nặc múa kiếm, nàng cảm thấy như vậy rất tốt.
Ngô quản gia ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, đứng tựa ở cửa sân chờ Lý Nặc.
Mãi đến khi đi ra khỏi cổng Tống phủ, sắp lên xe ngựa thì Ngô quản gia mới giơ ngón tay cái với Lý Nặc, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia thật cao tay, lão gia năm đó cũng không có bản lĩnh này, thiếu gia thật sự là trò giỏi hơn thầy.”
Mấy động tác múa kiếm đơn giản như vậy, nhìn qua hai lần là học được rồi.
Ngô quản gia sống mấy chục năm, sao có thể không nhìn ra, thiếu gia đang cố ý sáng tạo cơ hội để chung đụng với thiếu phu nhân.
Cũng chỉ có thiếu phu nhân không nhìn ra mà thôi.