TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 100: Cẩu tặc lại chính là ta

Người bán hàng rong kia đã bị khống chế, gã vẫn nhìn Lý Nặc với ánh mắt oán hận, cắn răng nói: “Cẩu tặc, cả nhà người đều không được chết tử tế!”

Đùng!

Ngô quản gia nén giận tát cho gã một cái, mấy chiếc răng dính máu bay ra ngoài, mặt gã lập tức sưng lên, mặc dù không nói thêm gì, nhưng oán hận trong mắt lại đậm hơn.

Ngô quản gia nhìn về phía Lý Nặc, hỏi: “Thiếu gia, xử lý thế nào?”

Lý Nặc không do dự, nói: “Đưa vào huyện nha!”

Hai tên hộ vệ lập tức kẹo thích khách đi trước, Lý Nặc nhìn Tống Mộ Nhi bị dọa sợ, nói với Tống Giai Nhân “Nương tử, ta đến huyện nha một chuyến, nàng đưa Mộ Nhi về trước đi.”

Tống Giai Nhân khẽ gật đầu, trước khi rời đi vẫn không nhịn được mà hỏi Lý Nặc: “Huynh. . . sao huynh biết đó là thích khách?”

Lý Nặc cười cười, giải thích: “Tay của gã quá trắng, một người bán hàng rong trên đường, làm việc cả ngày quanh năm suốt tháng, sao mu bàn tay lại trắng và non như vậy được, khi nhìn thấy tay của gã, ta đã nghi ngờ gã rồi. . .”

Tống Giai Nhân âm thầm bội phục sức quan sát của Lý Nặc, trên mặt lại không biểu hiện gì, nắm tay Tống Mộ Nhi rồi nói: “Mộ Nhi, chúng ta về nhà trước.”

Đưa mắt nhìn các nàng rời đi, Lý Nặc mới vui vẻ đi đến huyện nha.

Ngô quản gia nói cho hắn biết, người bán hàng rong vừa rồi là Nội Tức cảnh.

Võ giả nhị cảnh, phán quyết gã, tuổi thọ sẽ tăng gấp ba.

Ba năm tù và lưu vong 3000 dặm, chính là 6 ngày tuổi thọ, nhân ba thì chính là 18 ngày, bằng hắn vất vả mười ngày rồi.

Lý Nặc ước gì có nhiều thích khác như này hơn.

Một ngày một cái hắn còn chê ít.

Còn chưa đến huyện nha, một làn gió thơm lướt qua sau lưng, một bóng người xuất hiện bên cạnh Lý Nặc, sánh vai với hắn.

Lý Nặc quay đầu nhìn Tống Giai Nhân, cũng không nói gì.

Huyện nha Trường An.

Nghe nói lại có thích khách hành thích Lý Nặc, Bùi huyện lệnh, Trường huyện thừa và Vương huyện úy đều bỏ việc đang làm, vội vàng chạy đến công đường.

Nam tử trẻ tuổi kia đã bị đè trên đất, Ngô quản gia đứng trước mặt gã, trầm mặt nói: “Nói, tại sao muốn hành thích thiếu gia, là ai sai phái?”

Nam tử ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Nói nhảm ít thôi, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên!”

Ngô quản gia hừ lạnh một tiếng: “Cứng rắn đấy, lát nữa lão phu sẽ cho ngươi nếm thử 18 loại cực hình, nhìn xem ngươi còn có thể mạnh miệng nữa không . . .”

Nam tử không hề tỏ ra sợ hãi, giễu cợt nói: “Lão già, không thử thì ngươi chính là cháu trai ta, gia gia nếu hừ một tiếng, thì không phải nam nhân!”

“Tốt, tốt, tốt. . .”

Ngô quản gia nói liên tục ba chữ tốt, nhìn về phía Bùi huyện lệnh, giọng điệu âm trầm: “Mang dụng cụ ra đây, lão phu muốn xem xương cốt của tên này có cứng như miệng không!”

“Chờ đã. . .”

Lý Nặc đi tới, nhìn Ngô quản gia một chút, rõ ràng mình mới là người bị hại, tại sao gã này nói hai câu, phong cách chợt thay đổi rồi?

Dưới tình hình vừa rồi, Ngô quản gia giống như phản diện ác động hơn, còn thích khách này thì là nghĩa sĩ không sợ cường quyền, không sợ hi sinh… Cái này không đúng!

Lý Nặc đi đến trước mặt thích khách, hỏi: “Ta từng đắc tội với ngươi?”

“Phi!”

Nam tử phun một ngụm máu, may Lý Nặc trốn nhanh.

Ngô quản gia không tốt tính như vậy, đá cho gã một cước, lại nói với Lý Nặc: “Thiếu gia, không cần nhiều lời với tên này, trực tiếp kéo ra ngoài dùng trượng đánh chết là được rồi, tránh khỏi phiền phức. . .”

“Dùng trượng đánh chết cái rắm, ông hiểu luật pháp một chút đi. . .”

Lý Nặc im lặng nhìn Ngô quản gia, nếu có thể tùy tiện đánh chết người, vậy pháp luật để làm gì, nếu hắn làm như vậy thật, hắn có khác gì đám cẩu quan coi mạng người như cỏ rác?

Hơn nữa, phạt trượng là phạt trượng, dùng trượng đánh chết là tử hình, hơn nhau ba bậc, nếu phạt trượng mà đánh chết người cũng là trái với luật pháp, quan viên sẽ bị tạm thời cách chức điều tra.

Hắn không quan không chức, càng không có quyền lực này.

Nam tử kia nghe Lý Nặc nói vậy, nụ cười lạnh trên mặt lại càng sâu hơn, châm chọc: “Cẩu tặc, đừng làm bộ làm tịch, nếu là nam nhân, thì cho lão tử thống khoái đi, mất đầu cũng chỉ là một cái sẹo, 18 năm sau lão tử vẫn là hảo hán!”

Lý Nặc nhìn tên thích khách mạnh miệng này, luôn cảm thấy có chỗ là lạ.

Rất không đúng.

Không phải đâu. . .tên này là một tội phạm, đứng trước mặt người bị hại, gã dựa vào cái gì mà lòng đầy căm phẫn, lý lẽ hào hùng như vậy?

Mở miệng một tiếng cẩu tặc, ngậm miệng một tiếng lão tử, giết người bên đường còn kiêu ngạo?

Lý Nặc đứng trước mặt gã, nói: “Ngươi muốn giết ta, ít nhất cũng phải cho ta biết lý do chứ?”

Nam tử cười lạnh nói: “Tên gian tặc Lý Huyền Tĩnh kia, kết bè kết cánh, thiện quyền chuyên chính, bội bạc, ăn hối lộ trái pháp luật, mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . . Một cẩu tặc như thế, người người đều có thể giết, hôm nay các ngươi giết ta, nhưng còn có ngàn ngàn vạn vạn ta khác, nghĩa sĩ trong thiên hạ nhiều vô số, các ngươi có thể giết hết sao?”

Lý Nặc ngây ra một lúc, đang định nói gã nhầm người, mình là Lý Nặc, không phải Lý Huyền Tĩnh.

Tuy nhiên, sao cái tên Lý Huyền Tĩnh này lại quen như vậy?

Lý Nặc rất nhanh đã nhớ ra, trên sách trong thư phòng của phụ thân, thường xuyên có cái tên Lý Huyền Tĩnh này.

A, cha hắn chính là Lý Huyền Tĩnh.