Nam tử được gọi là Lâm Tuyên kia tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, vất vả lắm mới có cơ hội, nhưng vẫn thất bại, không thể giết chết tên cẩu tặc kia, báo thù rửa hận cho lão phu và phu nhân, và cả phụ thân đại nhân. . .”
Thất bại à. . .
Thiếu nữ nghe vậy thì thở phào.
Lúc này, nam tử kia lại nói: “Tiểu thư, một năm qua tiểu thư đã đi đâu, ta vẫn luôn đi tìm tiểu thư. . .”
Thiếu nữ nói: “Trước khi bị xét nhà, phụ thân đã để người đưa ta ra ngoài, sau đó có một người tìm ta, nói là có thể giúp ta báo thù, tiếp đó bọn họ dạy ta rất nhiều chuyện liên quan đến ám sát, rồi giúp ta trà trộn vào Lý phủ. . .”
Nghe nàng kể xong, nam tử kia rất bất ngờ, lẩm bẩm: “Cẩu tặc kia vậy mà không giết tiểu thư. . .”
Thiếu nữ nói với vẻ phức tạp: “Con trai của người kia là người tốt. . .”
Nam tử sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: “Tiểu thư, ngài đừng bị hắn ta lừa gạt, những chuyện ác Lý Huyền Tĩnh làm, cho dù bị tru di cửu tộc cũng không quá, Lý Huyền Tĩnh cho rằng chỉ để con mình giả mù sa mưa làm ít chuyện tốt, là có thể che giấu tất cả những tội ác trước kia sao. . .”
Dường như bị nam tử này thuyết phục, phòng giam rơi vào trầm mặc.
Lúc này, ngoài đại lao, ba người Bùi Triết đều rất cảm khái.
Trường huyện thừa thở dài, lẩm bẩm: “Hai người nói xem, lẽ nào công tử thật sự không biết chuyện của Lý đại nhân?”
Vương huyện úy nói: “Xem ra là không biết thật. . .”
Kết bè kết cánh, thiện quyền chuyên chính, bội bạc, ăn hối lộ trái pháp luật, mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . . Dùng những từ này để hình dung Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh Lý đại nhân, thật sự là quá chính xác.
Việc này tất cả người ở Trường An đều biết, duy chỉ có con của Lý đại nhân là không biết, đúng là châm chọc.
Khi ba người đang nhỏ giọng bàn luật, mấy bóng người chợt đi vào.
Đi đầu là một nam tử trung niên có khí chất nho nhã, phía sau còn có mấy bóng người áo đen.
Mấy người này chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng nam tử trung niên, trên mặt không hề có cảm xúc nào, giống như hàn băng tuyên cổ không tan.
“Lý Lý Lý. . . Lý đại nhân!”
Khoảnh khắc nhìn thấy nam tử trung niên này, ba người đều run lên.
Đại lao huyện nha.
Thời gian trôi qua một năm, lại nhìn thấy người quen, đây cũng là chuyện đáng mừng với Cố Yên Nhiên.
Phụ thân của Lâm Tuyên là hộ viện của Cố gia, hai cha con cực kỳ trung thành với Cố gia, hai người lớn lên cùng nhau, mặc dù không phải thanh mai trúc mã, nhưng cũng là bạn tốt, Cố Yên Nhiên chưa bao giờ coi Lâm Tuyên là hạ nhân.
Chẳng qua là, một năm trước, phụ thân bị người ta vu cáo, phụ thân và mẫu thân, huynh trưởng của nàng, tất cả người Cố gia, bao quát cả Lâm hộ vệ, đều bị Lý Huyền Tĩnh làm hại.
Chỉ có nàng và Lâm Tuyên là may mắn sống sót.
Lâm Tuyên tựa vào vách tường đá lạnh lẽo của phòng giam, tiếc nuối không gì sánh được: “Có lỗi với tiểu thư, là ta vô dụng, chỉ sợ không thể báo thù cho phụ thân và Cố đại nhân. . .”
Cố Yên Nhiên cúi đầu, trầm mặc một lát, chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, bọn họ sẽ xử lý huynh thế nào?”
Nói đến việc này, Lâm Tuyệt cũng hiện ra vẻ nghi hoặc, lắc đầu nói: “Không biết, họ chỉ nhốt ta ở đây, nhưng cho dù là chết, có thể nhìn thấy tiểu thư trước khi chết, xuống Âm Tào Địa Phủ, ta cũng có thể trả lời Cố đại nhân.”
Nghĩ đến kinh nghiệm của mình, Cố Yên Nhiên thở phào, nói: “Có lẽ huynh không cần chết, theo luật Đại Hạ thì tội của huynh không đáng chết, nhiều nhất là tù ba năm, lưu vong 3000 dặm. . .”
Nàng đã đoán được, có lẽ Lý Nặc tu Pháp gia.
Nếu Lý Nặc thật sự tu Pháp gia, tối thiểu nhất cũng phải làm việc theo pháp luật khi phán quyết sinh tử của một người, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tu hành.
Như vậy, Lâm Tuyên vẫn còn cơ hội sống.
Lâm Tuyên nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nói: “Nếu thật sự có thể may mắn không chết, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, tranh thủ sau này chính tay đâm chết tên cẩu tặc Lý Huyền Tĩnh kia, báo thù cho phụ thân và Cố đại nhân!”
Lâm Tuyên vừa dứt lời, phòng giam yên tĩnh chợt truyền đến một âm thanh.
“Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này. . .”
Một vị nam tử trung niên nho nhã đi vào, chậm rãi đi đến trước mặt hai người.
Hai người nhìn nam tử trung niên này, đồng thời mở miệng.
“Lý Huyền Tĩnh!”
“Cẩu tặc, ta giết ngươi!”
Khoảnh khắc nam tử trung niên xuất hiện trước mặt bọn họ, sắc mặt thiếu nữ đã tái nhợt.
Lâm Tuyên thì vô cùng phẫn nộ, vươn tay ra từ khe hở hàng rào của phòng giam, nhưng lại không thể chạm đến một góc áo của nam tử nho nhã.
Mặc dù Cố Yên Nhiên chưa từng thấy Lý Huyền Tĩnh khi còn ở Lý phủ, nhưng nàng đã khắc sâu chân dung của kẻ thù giết cha vào trong lòng mình.