TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 127: Chung gối

Lý Nặc thì thở dài một cái, vẻ mặt hơi u sầu.

Ngày 1 tháng 8, tuổi thọ của hắn lên đến 150 ngày.

Hôm nay là ngày 5 tháng 8, thời gian trên Pháp Điển là 146 ngày.

Từ khi phụ thân đánh chết tên thích khách kia, tuổi thọ của hắn tăng vọt 30 ngày, sau đó liền đình trệ.

Mấy ngày nay Lý Nặc thẩm phán mấy chục vụ án nhỏ, nếu là trước kia thì sẽ kiếm được ít nhất bảy tám ngày tuổi thọ, nhưng bây giờ lại không được dù chỉ một ngày.

Mặc dù không tăng tuổi thọ, nhưng tuổi thọ nên giảm thì vẫn giảm.

Mỗi ngày trôi qua, thời gian trên Pháp Điển lại ít đi một ngày, loại cảm giác đếm ngược chờ chết này, khiến Lý Nặc rất lo lắng.

Lý Nặc tin chắc mình gặp bình cảnh.

Bình thường khi đệ tử Pháp gia gặp bình cảnh, cùng lắm là tu vi đình trệ không tiến, Lý Nặc gặp bình cảnh, nếu không đột phá thì chỉ có thể trơ mắt chờ chết.

146 ngày, không đến năm tháng, có thể giúp hắn sống đến hết năm.

Muốn phá cục diện này, không thể nhìn chằm chằm vào bách tính.

Nhưng Lý Nặc ở huyện nha lâu rồi, cũng không gặp dân kiện quan.

Những nhân vật thượng tầng và bách tính ở Trường An sinh hoạt ở hai thế giới, rất ít khi tiếp xúc, cũng không ai rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi ra ngoài ức hiếp bách tính.

Lý Nặc lại thở dài, cũng không phải vì bình cảnh, Đại Lý Tự chính là nơi chuyên bắt tham quan ô lại, cùng lắm thì đi tìm phụ thân thôi.

Hắn thở dài là vì không biết cuộc sống như vậy bao giờ mới kết thúc.

Tống Mộ Nhi đã nhận ra Lý Nặc không vui, liền chạy tới, quan tâm hỏi: “Lý Nặc ca ca, huynh không vui sao?”

Lý Nặc miễn cưỡng nở nụ cười với Mộ Nhi, nói: “Không có.”

Tống Mộ Nhi cúi đầu nghĩ nghĩ, yếu ớt nói: “Có phải vì Giai Nhân tỷ tỷ ngủ với muội nên huynh không vui đúng không?”

“Không thể nào. . .” Lý Nặc xoa đầu Mộ Nhi, không biết tiểu nha đầu này nghĩ gì nữa.

Tống Mộ Nhi nắm góc áo của hắn, ngoan ngoãn nói: “Bởi vì phu thê khác đều ngủ chung với nhau nha, khuya muội không cần Giai Nhân tỷ tỷ ngủ chung với muội nữa, huynh đừng không vui nữa nha. . .”

Mặc dù gặp bình cảnh, nhưng có Mộ Nhi ngoan ngoãn như vậy an ủi, Lý Nặc cũng thấy khá hơn nhiều.

Chơi với Mộ Nhi đến tối, Lý Nặc về phòng, đang chuẩn bị đóng cửa thì một bóng người tiến vào.

Lý Nặc sững sờ nhìn Tống Giai Nhân, hỏi: “Nàng. . . tối nay nàng ngủ ở đây?”

Tống Giai Nhân khẽ gật đầu.

Mộ Nhi vẫn luôn nghe lời nàng, hôm nay lại nhốt nàng ngoài cửa, kiên quyết không cho nàng vào phòng.

Hôm nay tổ mẫu cũng gọi nàng đến, hỏi có phải nàng và tướng công cãi nhau không, vì sao mấy ngày này lại không ngủ chung. . .

Nàng dần dần ý thức được, sau khi kết hôn, rất nhiều chuyện đã khác với trước kia.

Nhìn nàng ôm chăn đệm ra, Lý Nặc liền đi qua, nói: “Hay là để ta ngủ trên đất, để nàng ngủ trên đất mãi, ta cũng thấy không tiện. . .”

Tống Giai Nhân thản nhiên nói: “Huynh là người đọc sách, thân thể yếu đuối, ngủ trên đất dễ bị cảm.”

Lời giải thích rất bình thường, lại khiến Lý Nặc không phản bác được.

Nàng là người tập võ, mặc dù không bị cảm lạnh, nhưng ngủ trên đất đâu thoải mái bằng ngủ trên giường, Lý Nặc suy tư một lát, vẫn nói: “Hay là, chúng ta cùng ngủ trên giường?”

Tống Giai Nhân nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh, không hề có gợn sóng.

Vì tránh cho nàng hiểu lầm mình có ý đồ gì khác, từ đó khai thác hành động nào đó với mình, Lý Nặc lập tức giải thích: “Đừng hiểu lầm, ý của ta là, nàng ngủ dưới đất không thoải mái, mà giường rất rộng, hoàn toàn có thể ngủ được. . .”

Giường đúng là rất rộng lớn, đừng nói là hai người, coi như ba người cũng đủ, chỉ hai người thì vẫn còn rất nhiều chỗ.

Lý Nặc nói xong còn chủ động cuộn chăn đệm, kéo vào trong rồi nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng. . .”

Một câu nói trong vô thức, lại cảm thấy hơi dư thừa.

Thực lực của hai người kém xa nhau.

Dù hắn muốn làm gì nàng, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Trái lại nếu nàng muốn làm gì hắn, vậy Lý Nặc không phản kháng được.

Một lát sau, ngửi mùi thơm khiến người ta an tĩnh kia, Lý Nặc vẫn thấy hơi khó tin, nương tử thế mà lại chấp nhận đề nghị của hắn, ôm chăn ngủ bên cạnh hắn.

Tuy nhiên, hai người mặc dù cùng giường nhưng lại không chung gối, mỗi người một chăn riêng.

Từ dưới giường đến trên giường, nhìn như chỉ là một bước nhỏ trong không gian, nhưng lại là một bước dài trong quan hệ của hai người.

Lý Nặc cảm nhận được rõ ràng, theo thời gian chung sống, hai người đã không còn cảm giác lạ lẫm và xa cách như lúc đầu.

Nửa tháng trước, hắn còn không dám nghĩ đến hình ảnh hai người nằm chung giường.

Tuy nhiên, nương tử ngủ ở bên cạnh, thật sự là làm người ta yên tâm.

Không cần lo lắng gì cả.

Ngủ liền tốt.

Tống Giai Nhân nằm trên giường, nhìn như bình tĩnh lạnh nhạt, thật ra thân thể đang căng cứng vì căng thẳng, lỡ như Lý Nặc muốn làm gì nàng thì nàng nên làm gì đây, tuy nói họ là phu thê, nhưng mà. . .

Giờ phút này nàng đã hơi hối hận, còn không bằng ngủ dưới đất…

Trong lòng suy nghĩ lung tung, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều ở bên cạnh.

Nàng quay đầu nhìn sang, phát hiện Lý Nặc đã ngủ.