Ăn được một nửa, Lý Nặc để đũa xuống, nhìn Tống Du, như vô tình hỏi: “Huynh ở thư viện vẫn tốt chứ, gần đây có ai trong thư viện bắt nạt huynh không?”
Tống Du sững sờ, không ngờ muội phu quan tâm mình như vậy, trong lòng hơi cảm động, nói: “Không có, sau lần trước bị phụ thân răn đe, ta đã thu liễm rồi, gần đây không gây sự. . .”
Trong thư viện Vân Mộng, đa phần đều là con cháu nhà tướng, vốn chính là đám người thích gây chuyện, ngày bình thường đánh nhau ẩu đả như ăn cơm uống nước, Tống Du chính là một trong số đó.
Nhưng trải qua chuyện lần trước, Tống Du đã thu liễm rất nhiều, có người ước chiến với Tống Du, Tống Du cũng từ chối.
Lý Nặc lại nhìn Chu Ngọc, hỏi: “Huynh thì sao, bạn của Tống Du cũng là bạn của ta, nếu có người bắt nạt huynh, cứ mở miệng, huyện nha Trường An đều là người của ta, ta sẽ ra mặt cho các huynh. . .”
Tống Du và Chu Ngọc đều là con cháu nhà quan, có thể bắt nạt bọn họ, khẳng định không phải người bình thường.
Lý Nặc muốn thử xem, thẩm phán mấy con em quyền quý, tuổi thọ của hắn có tăng lên hay không.
Chu Ngọc không ngờ mình cũng có đãi ngộ này, chỉ thấy được yêu mà sợ, vội vàng nói: “Đa tạ Lý huynh, ta sống rất tốt, không làm phiền Lý huynh. . .”
Tống Du trong lòng lâng lâng, cảm thấy muội phu kiếm thể diện cho mình, trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải bảo họ Triệu trộm thêm vài vò rượu trái cây.
Mặc dù khách khí là lễ tiết, nhưng trong chuyện này, Lý Nặc lại không hi vọng bọn họ khách khí, hắn nói rất chân thành: “Phiền gì chứ, các huynh khách khí như vậy, chính là không coi ta là người mình. . .”
Tống Du vội vàng nói: “Không phải khách khí, mặc dù đúng là có người muốn gây sự với ta, nhưng ta đã từ chối lời hẹn ước chiến của họ, bọn họ cũng không dám làm loạn trong thư viện, cùng lắm thì chỉ nói vài câu khó nghe, ta nhịn một lát là được. . .”
“Như vậy sao được!”
Bạo lực học đường là không được, Lý Nặc vỗ bàn một cái, nói: “Người khác đã đè lên cổ chúng ta, huynh có thể nhịn, ta không nhịn được. Tống gia chúng ta không chủ động gây sự, nhưng cũng không sợ chuyện, như vậy đi, nếu bọn họ còn chủ động khiêu khích huynh, huynh cứ nhận lời, chuyện còn lại giao cho ta!”
“Muội phu. . .”
Tống Du đứng lên, mặt mũi tràn đầy cảm động, giơ chén rượu lên, chân thành nói: “Đều là người một nhà, những lời khác ta không nói, đều ở trong rượu!”
Cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Tống Du cảm động xong lại cảm thấy nở mày nở mặt.
Tống gia đã không còn huy hoàng như năm đó, đại bá hỉ là một ngũ phẩm lang tướng ở trong quân, không thể làm chỗ dựa cho con cháu Tống gia.
Phụ thân mình là lục phẩm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, lực ảnh hưởng có hạn, tứ thúc không làm quan, phụ trách việc kinh doanh của gia tộc, tam thúc là Lại Bộ Lang Trung, xem như có quyền lực, nhưng tam thúc xưa nay đều lạnh lùng, càng không ra mặt cho họ vì mấy chuyện này. . .
Chỉ có vị muội phu có thể coi là nửa người Tống gia này luôn quan tâm đến mình.
Phụ thân chỉ bảo mình không gây sự, muội phu bảo mình không cần sợ, xảy ra chuyện gì có muội phu chống lưng, cho nên Tống Du cảm thấy muội phu mới giống như cha mình. . .
Lúc trước mình không nên đối xử với muội phu như vậy!
Một mực bị khiêu khích mà không thể phản kích, trong lòng Tống Du đã rất khó chịu.
Có muội phu chóng lưng, Tống Du vội vã cơm nước xong xuôi, liền kéo Chu Ngọc trở về thư viện, chuẩn bị rửa nhục, Lý Nặc cũng đến huyện nha một chuyến để chuẩn bị trước.
. . .
Thư viện Vân Mộng.
Gian phòng học nào đó.
Trong góc, mấy bóng người đang ngồi nói chuyện, một người trong đó chợt nhìn về một phía, nói: “Tên Tống Du kia còn chưa đến à. . .”
Một người khác cười nói: “E rằng tiểu thư kia bị Bùi Tuấn dọa sợ vỡ mật rồi, còn không dám đi học nữa.”
Lại có người nói: “Nghe nói lần trước Tống Du và Chu Ngọc ước chiến, trùng hợp gặp phải quan sai của huyện nha Trường AN, hai nhóm người đều bị bắt vào huyện nha, hình như còn bị phạt, chậc chậc, đúng là xui xẻo.”
“Chúng ta cần thận một chút, đừng để bị bắt giống họ.”
“Ha ha, sợ gì chứ, cô phụ (chồng của cô cô) của Bùi Tuấn là huyện thừa Trường An, đến huyện nha, còn không phải đến nhà mình?”
“Này, Bùi Tuấn, huynh và Tống Du có thù oán gì, tên đó cũng cướp hoa khôi mà huynh nhìn trúng?”
Trong đám người, một công tử trẻ tuổi nhìn về chỗ ngồi của Tống Du, cũng không mở miệng.
Y và Tống Du không có thù.
Có thù với y, là muội muội của Tống Du.
Khi còn bé, y chỉ giật bím tóc của nàng ta, liền bị nàng ta đá bay xa ba trượng, gãy hai cái xương sườn, nằm trên giường một tháng mới khỏi.
Khi đó, y và họ Tống đã có thù.
Tuy nhiên, y không thể làm gì kẻ cầm đầu kia.
Tu vi Võ đạo tứ cảnh, phóng mắt toàn bộ Trường An, cũng là đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.
Chọc giận nàng ta chính là muốn tìm chết.
Nhưng không làm gì được Tống Giai Nhân, lẽ nào còn không làm gì được Tống Du?
Chẳng qua là, Tống Du này như con rùa đen rút đầu, mặc cho y khiêu khích ra sao, đối phương đều không đáp lại, bình thường cũng không rời khỏi thư viện, y cũng không có biện pháp gì.
Trong lòng nghĩ đến đây, một bóng người chợt tiến vào phòng học từ cửa sau, vừa hay đi ngang qua mấy người.
Bùi Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Tống Du thì sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.
Tống Du dừng bước, nhìn từ cao xuống, thản nhiên nói: “Nhìn cái mẹ gì. . .”