Tống Giai Nhân biết bốn ông lão này.
Bọn họ đã từng dạy toán cho nàng.
Thật ra ban đầu chỉ có Trần tiên sinh dạy nàng, về sau Trần tiên sinh nói nàng không có thiên phú trên toán học, để gia đình mời người khác giỏi hơn.
Ba người còn lại vì muốn chứng minh mình giỏi hơn Trần tiên sinh, đã chủ động chạy đến dạy nàng toán học, còn không thèm nhận tiền công. . .
Chỉ là kết quả đã chứng minh, bọn họ đều thất bại.
Bị bốn vị tiên sinh toán giỏi nhất Đại Hạ nói không có thiên phú, sau đó nàng liền tập trung vào luyện võ, không còn học toán nữa.
Mãi đến khi gặp Lý Nặc . . . nàng mới phát hiện, thật ra toán học cũng không khó như vậy.
Đối với Lý Nặc mà nói, giảng cho một người cũng là giảng, giảng cho bốn người cũng là giảng.
Không thể nói không, ba ông lão này cũng có ngộ tính rất cao, cũng vừa nói đã hiểu như Trần tiên sinh vậy, giảng bài cho họ cũng rất nhẹ nhõm.
Giảng cho họ khoảng nửa tiếng, Lý Nặc không có ý định giảng tiếp.
Một là hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian hơn, hai là giảng nhiều hơn thì họ cũng không tiêu hóa kịp.
Lý Nặc chắp tay với bốn người, nói: “Hôm nay vãn bối còn có việc khác, ngày khác lại nghiên cứu thảo luận với mấy vị tiên sinh.”
“Chúng ta bất tài, không dám nhận mấy chữ nghiên cứu thảo luận.”
“Đa tạ Tiểu Lý tiên sinh dạy dỗ.”
“Hôm nay chúng ta không quấy rầy, ngày khác lại đến thỉnh giáo tiên sinh.”
Bốn ông lão này đều rất khiêm tốn, khom người làm lễ đệ tử với Lý Nặc, sau đó kết bạn rời đi.
Tống Giai Nhân đứng ở cửa, lúc bốn người đi ngang qua nàng, nàng cũng khẽ gật đầu: “Tiên sinh.”
Bốn người nhìn Tống Giai Nhân, trong đầu đều xuất hiện hồi ức tương đối xa xưa.
“Đây không phải tiểu nha đầu Tống gia kia sao?”
“Chớp mắt đã lớn như vậy rồi.”
“Đúng, lần trước gặp mặt là mười mấy năm trước rồi. . .”
“Là chúng ta già rồi. . .”
Sau khi bốn ông lão rời đi, Lý Nặc tiến lên hỏi: “Nương tử cũng biết họ?”
Tống Giai Nhân cúi đầu nói: “Bọn họ từng dạy toán học cho ta.”
Lý Nặc hơi sững sờ: “Đều từng dạy?”
Tống Giai Nhân gật đầu, nói: “Bọn họ đều nói ta không có thiên phú toán học, sau đó liền không dạy ta nữa. . .”
Bản thân không biết dạy lại nói người khác không có thiên phú, Lý Nặc không vui nhìn về phía bốn người rời đi, quay đầu an ủi nàng: “Mấy người này biết toán học là gì đâu, nàng đừng để lời của họ trong lòng, nếu nàng muốn học toan, ta sẽ dạy cho nàng, chờ nàng học xong thì mấy người kia cũng phải gọi nàng một tiếng tiên sinh. . .”
Không phải Lý Nặc nói phét, nương tử đúng là không có thiên phú quá cao với toán học, nhưng chỉ cần học xong toán cấp ba, là thừa sức dạy mấy lão già kia.
Hàm số, đường conic, hình học không gian, xác suất và thống kê. . . chỉ cần ném một thứ ra ngoài, cũng có thể khai thác một lĩnh vực toán học mới ở Đại Hạ, đủ để những lão già này nghiên cứu nửa đời.
Dùng mấy thứ này đã coi như bắt nạt bọn họ rồi, nếu dùng mấy đề toán học Olympic của tiểu học, chỉ sợ cũng đủ để họ đau đầu.
Lý Nặc cuối cùng cũng biết, vì sao từ nhỏ nương tử đã không có hứng thú với học tập.
Nếu hồi nhỏ hắn cũng bị người đả kích lòng tin như vậy, hắn cũng không thích học.
Đối với trẻ con mà nói, thầy giáo vỡ lòng tốt là rất quan trọng.
Mấy lão già này rất hiểu toán học, nhưng không biết dạy học.
Dựa theo phương pháp dạy của họ, học sinh ưu tú không phải là do họ dạy tốt, mà là người ta vốn có thiên phú toán học rất tốt rồi.
Vì giúp nương tử tìm lại tự tin, buổi tối tắm rửa xong, trước khi đi ngủ, Lý Nặc cố tình chọn một bài toán Olympic lớp sáu để dạy nàng.
Đây là một câu hỏi ứng dụng hiện đại, nhưng có thể đổi thành các vấn đề cùng loại với quân sự cổ đại.
Đề bài rất ngắn, chỉ có vài dòng, nhưng ý tưởng giải đáp lại rất xảo trá.
Đừng thấy chỉ là đề bài của học sinh lớp sáu mà nhầm, có một đống học sinh trung học, thậm chí là sinh viên cũng không giải được kìa.
Cho dù Lý Nặc cởi bỏ tất cả lớp áo ngoài mê hoặc của đề bài này, chỉ dùng lời lẽ dễ hiểu và nội dung sâu sắc để giảng giải, thì cũng phải mất gần nửa canh giờ mới khiến nàng hiểu rõ.
Hắn giảng đến miệng đắng lưỡi khô, ôm ấm trà lên tu ừng ực, mới cảm thấy đỡ khát.
Để ấm trà xuống, hắn nói với Tống Giai Nhân: “Bài này rất đơn giản, nàng không có thiên phú toán học cũng hiểu được, ngày mai mấy lão già kia đến, nàng cứ lấy bài này ra hỏi bọn họ, xem bọn họ có thiên phú hay không. . .”
Ban đầu Tống Giai Nhân chỉ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng sau khi Lý Nặc giảng giải cho nàng xong, nàng lại cảm thấy rất đơn giản.
Mấy vị tiên sinh kia được xưng là Thái Đẩu trong giới toán học của Đại hạ, câu hỏi này chắc hẳn không làm khó được họ. . .
Khi nàng nghĩ đến đây, Lý Nặc đã điều chỉnh gối ở trên giường.
Hôm qua không biết ngủ sai tư thế thế nào, đến giờ cổ vẫn còn đau.
Cơ thể này đúng là quá yếu ớt, ngủ một giấc cũng bị sái cổ, hắn rất hâm mộ thể chất giống như nương tử.
Võ giả giống như chiến sĩ vậy, cường độ thân thể sẽ tăng lên theo thực lực.
Mà Pháp gia thì giống pháp sư, cho dù tu hành đến cảnh giới cao, cũng không thay đổi được sự thật là ‘máu giấy’.
Có nương tử bên cạnh, Lý Nặc luôn ngủ rất ngon.