TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 141: Người trong đồng đạo (2)

Lúc này, nữ tử kia tựa như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Lý Nặc.

Hai người mắt chạm mắt, trong mắt nữ tử hiện ra vẻ vui mừng, nàng chậm rãi đi qua, nói: “Khó lắm mới gặp được một người tu Pháp gia, hơn nữa còn sắp nhập cảnh, đáng tiếc, nạn nhân treo cổ tự tử, ngươi cũng phí công rồi. . .”

Lý Nặc đã biết cảm giác thân thiết đó từ đâu mà có.

Nàng thế mà cũng tu Pháp gia.

Có thể nhìn thấu thực lực của hắn, chỉ sợ nàng ít nhất cũng là Pháp gia nhị cảnh.

Đây là người trong đồng đạo đầu tiên mà hắn gặp.

Hơn nữa còn là nữ.

Pháp gia cũng như Nho gia, đều cần nhập sĩ, mà tại Đại Hạ thì nữ tử không thể làm quan, nên cực hiếm nữ tử tu Pháp gia, cho dù có thì đa số đều không tu luyện đến cảnh giới cao. . .

Lý Nặc không biết nàng tu hành thế nào, đừng nói là một nữ Pháp gia, mà đây còn là lần đầu tiên hắn gặp một nữ bộ khoái.

Người khác chủ động nói chuyện với hắn, Lý Nặc cũng khẽ gật đầu với nàng, sau đó lễ phép hỏi: “Là ai báo án?”

Nữ tử nói: “Là hàng xóm của nạn nhân, hàng xóm thấy nạn nhân cả ngày hôm qua đều không ra khỏi nhà, lo lắng cho nên mới trèo qua tường để kiểm tra, kết quả phát hiện nạn nhân treo cổ trong sân.”

Người phát hiện là một nông phụ ở bên cạnh, Lý Nặc gọi đến hỏi vài câu, vị phụ nhân thật thà này mặc dù trả lời hơi ấp úng, nhưng rõ ràng là vì sợ, bản thân không có hiềm nghi gì.

Vị phụ nhân này cũng không phải hung thủ.

Bởi vì vụ án diễn ra chưa đến một ngày, người này xuất hiện trong phạm vi một trượng quanh Lý Nặc, Pháp Điển cũng không có thêm chân dung mới.

Lúc này, nữ tử kia nhìn Lý Nặc nói: “Không cần uổng công, bản cô nương đã tra vô số vụ án, vẫn biết là tự sát hay là giết người.”

Vương huyện úy cũng đi qua, nói nhỏ với Lý Nặc: “Công tử, với kinh nghiệm nhiều năm của hạ quan, người này đúng là treo cổ tự tử.”

Nếu đây là vụ tự sát, vậy Lý Nặc đi một chuyến uổng công rồi, không có phạm nhân, cũng không có người để thẩm, không có người để phán.

Nhưng nếu đã đến, Lý Nặc tối thiểu cũng phải hỏi rõ ràng nguyên do bà lão này tự sát, là vì sinh hoạt nên chủ động tìm sự giải thoát, hay là có người ép buộc, bất đắc dĩ phải đi đến đường chết. . .

Nếu như là cái sau, vậy coi như đối phương không trực tiếp ra tay, thì cũng phải chịu trách nhiệm của pháp luật.

Lý Nặc bảo người đưa thi thể của bà lão xuống, chuyển vào phòng rồi chùm vải trắng lên.

Sau đó, hắn bảo Vương huyện úy triệu tập hàng xóm của nạn nhân, bắt đầu hỏi thăm về nạn nhân.

Từ miệng hàng xóm, họ biết bà lão này là người nơi khác, đã chuyển đến Trường An nhiều năm, bình thường sống rất khó khăn, giúp người giặt quần áo dệt vải để kiếm ít tiền bạc.

Bởi vì thiện chí giúp người, nên thỉnh thoảng hàng xóm cũng sẽ tiếp tế bà.

Bà có một đứa con trai, mười mấy năm qua, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.

Con trai của bà lão đang đọc sách trong một thư viện nào đó ở Trường An, không hay về nhà.

Nghe những hàng xóm này nói, con trai của bà lão đọc sách không tệ, thành tích rất tốt, bà thường xuyên khoe khoang chuyện này với các bạn hàng xóm, sau khi xảy ra chuyện, đã có người đến thư viện gọi con trai bà lão về.

Nhắc đến chuyện này, những hàng xóm này lại thở dài thở ngắn.

“Haiz, Trương đại nương là một người tốt, sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”

“Đúng vậy, Hàn Trác đọc sách trong thư viện Thanh Phong, thành tích rất tốt, nói là có khả năng đỗ tiến sĩ…”

“Coi như không đỗ tiến sĩ, thì cũng có thể làm một tiên sinh dạy học, có thể kiếm nhiều tiền. . .”

“Đáng tiếc, Trương đại nương chịu khổ cả đời, sắp đến ngày tốt lành thì. . .”

“Có thể là do không muốn trở thành gánh nặng của con trai, ta nhớ mấy ngày trước Trương đại nương có nói, mình bị bệnh nặng, chắc là không muốn để con trai lo lắng, dù sao sang năm là thi khoa cử rồi. . .”

“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ. . .”

Vương huyện úy tìm thấy một ít thuốc ở trong nhà, cũng xác minh lời của người hàng xóm kia.

Đến tận đây, tình tiết vụ án giống như đã rõ ràng, bà lão này mặc bệnh nặng, không muốn trở thành gánh nặng cho con trai đang đọc sách ở thư viện, thế là đã lựa chọn tự kết thúc bản thân, để con trai không còn lo lắng, có thể yên tâm thi cử.

Cái chết của bà, bao hàm sự vĩ đại của một người mẹ, cũng là tình yêu thương nồng đậm và nóng bỏng đối với con trai mình.

Tất cả mọi người ở đây, từ dân chúng vây xem hay là quan sai của huyện nha và Hình Bộ, tất cả đều lộ vẻ rung động.

Nữ tử kia còn cúi đầu lau lau đôi mắt phiếm hồng.

Bầu không khí trong sân khá yên tĩnh, bỗng nhiên một tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Một sĩ tử áo xanh bước như chạy vào trong sân, sắc mặt gã lo lắng, đầu đầy mồ hôi, vừa mới chạy vào đã lập tức nhìn về phía một vụ phụ nhân, run giọng hỏi: “Trương đại thẩm, nương ta thế nào rồi?”

Sắc mặt mọi người phức tạp, không biết mở miệng thế nào.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt của Lý Nặc lại đọng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Pháp Điển đang lơ lửng giữ hư không.

Trên Pháp Điển, sau một vài gợn sóng, đã xuất hiện bức tranh chân dung thứ năm.

Một bức tranh chân dung sáng tỏ, màu sắc rực rỡ.