Nữ tử áo đen đảo mắt vài vòng, nói: “Ta. . .”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lý do, đành phải ưỡn ngực nói: “Dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết?”
Lý Nặc bị nàng bức lui nửa bước, cũng không dây dưa quá nhiều ở vấn đề này.
Hắn không có tâm tư đấu võ mồm với nàng, nếu Pháp Điển đã xuất hiện chân dung của người này, chứng tỏ gã có liên quan trực tiếp đến cái chết của mẫu thân gã, vụ án này tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.
Hắn nhìn về phía sĩ tử áo xanh kia, hỏi: “Hàn Trác, học sinh thư viện Thanh Phong đúng không?”
Sĩ tử áo xanh sắc mặt bi thương: “Vâng!”
Lý Nặc nhìn Vương huyện úy, nói: “Theo chúng ta về huyện nha một chuyến.”
Mọi người đều hơi sững sờ.
Người ta mới mất mẫu thân, còn chưa kịp chuẩn bị hậu sự, hắn lại đưa người ta về huyện nha làm gì?
Lý Nặc giải thích: “Dù sao đây cũng là một vụ án màng, Hàn Trác là con trai người chết, khi Bùi đại nhân kết án thì cần Hàn Trác cung cấp lời khai, cũng cần Hàn Trục để gạch bỏ hộ tịch cho người chết, cả mấy vị hàng xóm kia nữa, cũng mời họ đến huyện nha một chuyến đi. . .”
Tuy rằng Lý Nặc đã biết Hàn Trác có quan hệ đến cái chết của mẫu thân gã, nhưng hắn lại không thể nói thẳng ra.
Một là vì hắn còn cần điều tra một phen.
Một nguyên nhân khác là, vụ án chỉ có một, Pháp gia lại có hai người.
Không phải Lý Nặc keo kiệt, không muốn chia công lao với nàng, mà đây là tính mệnh của hắn, thứ hắn chia không phải công lao, mà là mệnh của mình.
Lại nói, đối phương không phát hiện gì cả, đã định án là tự sát rồi, hắn cũng không tính là ăn mảnh.
Lý Nặc giải thích có lý có cứ, khi có người chết, người thân của người chết phải đến huyện nhà để gạch bỏ hộ tích, có con cái mới sinh ra, cũng cần đến huyện nha báo cáo và làm thủ tục, huyện nha chính là nơi quản lý và thống kê tình hình tăng giảm nhân khẩu ở địa phương.
Nữ tử áo đen nhíu mày, nói: “Không cần vội như vậy, người chết là nhất, vẫn để người chết nhập thổ vi an sớm thì tốt hơn, chờ Hàn Trác làm hậu sự cho mẫu thân xong lại đến huyện nha cũng không muộn.”
Lý Nặc nói: “Đi nhanh về nhanh thì nửa canh giờ là đủ rồi, xong xuôi ta sẽ cho người dùng khoái mã đưa Hàn Trác về, sẽ không làm chậm trễ.”
Nói xong, hắn lại nói với Ngô quản gia: “Ngô quản gia, ông phái người mua quan tài tốt nhất rồi đưa đến đây, sau đó đặt mua một số đồ bồi táng, lại mời một ít hòa thượng và đạo sĩ để siêu độ cho người ta, tất cả chi phí tang sự sẽ cho Lý phủ chúng ta gánh chịu . . .”
Đám người Hình Bộ nghe vậy thì không khỏi cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ lúc trước của mình.
Họ còn tưởng vị đại nhân này keo kiệt, vắt chày ra nước, không ngờ người ta suy tính chu đáo hơn.
Vị sĩ tử kia vừa mất người thân, nào có tâm tư chuẩn bị những vấn đề phức tạp như vậy, cho nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng…
Sĩ tử áo xanh cũng cảm kích, ôm quyền khom người với Lý Nặc: “Tạ ơn đại nhân!”
Lý Nặc vỗ nhẹ lên bả vai gã, nói: “Bớt đau buồn, nếu như gặp chuyện gì khó khăn, có thể đến huyện nha tìm chúng ta.”
Sĩ tử áo xanh lại cảm tạ một phen.
Vương huyện úy dẫn gã theo, lại chọn mấy vị hàng xóm, rồi cùng nhau tiến về huyện nha, Lý Nặc thở phào một hơi, sau đó liễn dẫn Ngô quản gia đi ra ngoài, lúc đang định leo lên xe ngựa, vừa quay đầu thì suýt nữa đập mặt vào hai bán cầu ngạo nghễ và sung mãn kia.
May mà hắn phanh kịp, Lý Nặc nhìn nữ tử áo đen hỏi: “Cô nương không về Hình Bộ, đi theo chúng ta làm gì?”
Nữ tử áo đen nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt sáng như sao, nói: “Ta hoài nghi ngươi muốn ăn mảnh.”
Giữa người và người, thật sự là không có chút niềm tin nào.
Hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, cả hai đều không hiểu nhau, nàng thế mà lại đoán được Lý Nặc muốn ăn mảnh.
Mấu chốt là, nàng đoán đúng.
Lý Nặc tự nhận mình không có sơ hở nào, không lộ dù chỉ một chút, sao nàng vẫn biết được?
Mặc dù bị nói trúng tim đen, nhưng Lý Nặc đương nhiên không có khả năng thừa nhận, lỡ như nàng đang gạt mình thì sao, Lý Nặc liền tỏ vẻ mờ mịt, hỏi: “A, ăn mảnh cái gì?”
Nữ tử áo đen nói: “Nếu ta đi, chẳng phải ngươi có thể hưởng hết vụ án này sao?”
Lý Nặc chân thành nhìn nàng, hỏi: “Cô nương thấy ta giống loại người đó sao?”
Nữ tử áo đen khẽ gật đầu, nói ra: “Giống, rất giống!”
Không thể không nói, nàng nhìn người quá chuẩn.
Nữ tử áo đen cũng không nói gì thêm, tự mình nhảy lên xe ngựa, nói: “Ta còn chưa từng đến huyện nha Trường An, vừa hay đi qua đó xem một chút.”
Lý Nặc nói: “Huyện nha Trường An có gì đẹp mà xem.”
Nữ tử áo đen nói: “Không đẹp ta cũng muốn xem.”
Lý Nặc kiên trì nói: “Thật sự không có gì đẹp.”
Nữ tử áo đen mặc kệ Lý Nặc, trực tiếp nhìn về phía Ngô quản gia, nói: “Ông lão, lão còn đứng ngây ra đó làm gì, lái xe đi. . .”
. . .