Lý Nặc ngồi trên xe ngựa, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua nữ tử áo đen đối diện.
Nàng và nương tử chính là hai thái cực, nương tử luôn luôn yên lặng, nàng thì nói nhiều hơn cả Mộ Nhi mới 6 tuổi.
Nữ tử áo đen tựa vào vách xe ngựa, chắp tay nói với Lý Nặc: “Lý An Ninh.”
Không ngờ đối phương lại cùng họ với hắn, nhưng cũng rất bình thường, họ Lý là quốc họ của Đại Hạ, toàn bộ Đại Hạ, người họ Lý chính là nhiều nhất.
Hắn cũng ôm quyền đáp lễ: “Lý Nặc.”
Lý An Ninh tò mò hỏi: “Ngươi thật sự là con trai của Lý Huyền Tĩnh sao? Con trai của Lý Huyền Tĩnh không phải một tên ngốc sao?”
Lý Nặc lườm nàng một cái, vừa nhìn đã biết Lý An Ninh này không chú ý đến tin tức thời sự, chuyện nàng nói đã là chuyện đời tám hoánh nào rồi, Lý Nặc vén rèm xe ngựa để hít thở không khí, thuận miệng đáp: “Đã khỏi rồi.”
Lý An Ninh lộ vẻ kinh ngạc: “Bệnh ngu cũng có thể chữa được sao?”
Nàng lại đánh giá Lý Nặc từ trên xuống dưới, sau đó ngạc nhiên nói: “Thật này, không nhìn ra chút nào luôn! Đúng rồi, sao ngươi lại muốn tu Pháp gia, phụ thân ngươi có đồng ý cho ngươi tu Pháp gia không? Hơn nữa ngươi cũng tu đến sắp nhập cảnh rồi, chẳng lẽ ngươi có bí quyết nào đó để nhanh chóng gia tăng tu vi sao? Còn nữa, vụ án vừa rồi, ngươi rốt cuộc đã nhìn ra điều gì, có thể nói cho ta biết không. . . “
Lý Nặc ngồi trong xe ngựa, cảm giác như có 500 con vịt đang quạc quạc bên tai.
Không gian buồng xe vốn đã chật hẹp, nàng lại líu ríu không ngừng, Lý Nặc muốn nói một câu cũng không chen vào được, đầu óc sắp bị nàng làm cháy máy rồi.
Giờ phút nàng, hắn nhớ nương tử không gì sánh được.
Trước khi ngồi xe ngựa với nương tử, cả đường nàng đều không nói câu nào.
Lý An Ninh liên tục hỏi vô số vấn đề xong, rốt cuộc cũng thấy mệt, tựa vào buồng xe, hỏi: “Này, ta nói nhiều như vậy rồi, tại sao ngươi không nói gì nha. . .”
Bình thường ở Hình Bộ cũng không có mấy người nói chuyện tán gẫu với nàng, tất cả mọi người đều rất cung kính với nàng, nói chuyện cũng là mấy câu như ‘Vâng’ hay ‘tuân mệnh’.
Vất vả lắm mới quen biết một người mới, còn là người tu Pháp gia giống nàng, nàng không kịp chờ đợi mà nói tất cả những lời nói đã tích lũy bao lâu nay.
Lý Nặc nhìn nàng một cái, nàng phải cho hắn cơ hội thì hắn mới nói được chứ.
Hắn không trả lời vấn đề nào của nàng, lại hỏi ngược lại: “Cô nương nghĩ gì mà lại tu Pháp gia, cô nương không phải quan viên, không có quyền lực chấp pháp, làm thế nào mà tu vi lại tăng. . .”
Lý An Ninh nói: “Ta không có thiên phú Võ đạo, Pháp gia lại là con đường gia tăng thực lực nhanh nhất, nên ta liền tu Pháp gia, ta tra án, ta bắt người, ta viết bản án, dù ta không phải là quan, cũng có thể tăng tu vi. . .”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Lý Nặc đã có thể đánh giá ra, thân phận của nàng nhất định không tầm thường.
Có thể làm công việc giống như mình đang làm, lại còn ở Hình Bộ, đây không phải là nhà quyền quý bình thường có thể làm được, nàng họ Lý. . .hoàng tộc của Đại Hạ cũng họ Lý, nói không chừng nàng là con em của hoàng thất.
Lý Nặc lại hỏi: “Đúng rồi, tu vi của cô nương là?”
Lý An Ninh nói: “Không cao, tháng trước vừa đột phá tứ cảnh.”
Lý Nặc đột nhiên giật mình, trợn tròn mắt: “Gì cơ?”
Hắn hoài nghi mình nghe nhầm, cô nương này tuổi tác cũng chỉ ngang mình, sao có thể là Pháp gia tứ cảnh được?
Tuy nói Pháp gia ba cảnh giới đầu đều không khó lắm, nhưng cũng đủ để một vị thất phẩm huyện lệnh tu hành cả đời, trừ phi là quan chủ quản ở các nơi như Hình Bộ hoặc Đại Lý Tự, bằng không quan viên bình thường rất khó tu đến Pháp gia tứ cảnh, đôi khi cả đời cũng không đột phá tứ cảnh.
Lý An Ninh nói: “Tứ cảnh nha, sao vậy?”
Tứ cảnh thì có gì đáng ngạc nhiên, tại Hình Bộ, Tượng Thư đại nhân là ngũ cảnh, Thị Lang đại nhân là tứ cảnh, ngay cả Lang Trung đại nhân cũng là tam cảnh đỉnh phong, thực lực của nàng chỉ có thể xếp thứ ba ở Hình Bộ.
“Không có gì. . .”
Tuổi tác tương tự, cũng tu Pháp gia, người ta là tứ cảnh, mình thì là zero cảnh.
Lý Nặc bị đả kích, thở dài một hơi, lại hỏi: “Cô nương tu hành bao lâu rồi? Bình thường tu hành thế nào?”
Lý An Ninh cũng không giấu diếm, nói ra: “Cũng không tu hành gì cả, chỉ ở Hình Bộ ký tên và xét duyệt hồ sơ vụ án ở các nơi gửi về thôi! Hàng năm phán tử hình một đám du côn vô lại chuyên làm việc ác, mỗi tháng phá vài vụ án mạng ở Trường An, khoảng năm sáu năm là lên đến tứ cảnh. . .”
Vậy thì Lý Nặc hoàn toàn không so được thật.
Người ta năm sáu năm mới nhập cảnh, nàng năm sáu năm lên tứ cảnh.
Không hợp thói thường thì đúng là không hợp thói thường, nhưng cũng có thể tiếp nhận.
Pháp gia, ba cảnh giới đầu thì còn đỡ, sau tứ cảnh thì mới là độ khó cấp Địa Ngục, nàng năm năm lên tứ cảnh, nhưng 50 năm sau chưa chắc đã có thể đột phá ngũ cảnh.