Hàn gia không gần huyện nha, đi xe và đi bộ tự nhiên khác nhau.
Lý Nặc trở về huyện nha một lúc lâu, Vương huyện úy mới dẫn theo một đám người đến huyện nha.
Bởi vì vụ án này không có điểm đáng ngờ, Bùi huyện lệnh chỉ hỏi thăm hàng xóm của nạn nhân vài câu, đi theo quá trình, rồi thả bọn họ về.
Thật ra hôm nay hộ phòng khá bận, không ít bách tính đang chờ bên ngoài.
(hộ phòng = nơi xử lý các vấn đề về hộ khẩu)
Dưới lệnh của Bùi huyện lệnh, quản lại trong hộ phòng ưu tiên làm cho Hàn Trác trước.
Chờ Hàn Trác làm xong hết thủ tục, một chiếc xe ngựa đã chờ ở cổng huyện nha.
Lý Nặc đưa gã lên xe ngựa, lại nói: “Nén bi thương. . .”
Hàn Trác sắc mặt đau thương, ôm quyền với Lý Nặc, bờ môi giật giật, nhưng không có âm thanh.
Giống như đau khổ nói không ra lời.
Không lâu sau, xe ngựa lăn bánh, chậm rãi rời khỏi huyện nha.
Hàn Trác ngồi trong xe ngựa, không biết có phải ảo giác hay không, chỉ thấy con đường trở về nhà lại dài dằng dặc.
Dài đến mức không nhanh hơn khi gã đi bộ đến huyện nha.
Có thể là bởi vì đầu óc của mình đang loạn cào cào, nên ngay cả thời gian cũng trở nên dài dằng dặc.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa nhà.
“A Trác, nén bi thương. . .”
“Mẫu thân của cậu cũng là vì tốt cho cậu.”
“Sau khi trở về thư viện, nhất định phải cố gắng học tập, mới không phụ lòng của mẫu thân cậu. . .”
“Tang sự của Trương đại nương, chúng ta sẽ giúp cậu thu xếp. . .”
. . .
Hàn Trác xuống xe ngựa, hàng xóm lại tiến lên an ủi.
Một lúc lâu, Hàn Trác trở về tiểu viện, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, liền thở phào một hơi.
Không biết qua bao lâu, gã lại cất bước, đi xuyên qua sân, tiến vào nhà chính.
Trong khoảng thời gian gã đến huyện nha, hàng xóm đã giúp gã bố trí linh đường.
Quan tài còn chưa mua, trước linh đường chỉ là một chiếc giường bằng ván gỗ giản dị.
Thi thể của mẫu thân nằm trên đó, phía trên là một tấm vải trắng.
Gã quỳ gối trên nệm trước linh đường, nhìn thi thể mẫu thân qua lớp vãi trắng, sắc mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Có đau thương, khổ sổ, áy náy cũng có một tia giải thoát và thoải mái được ấn giấu rất sâu.
Gã có thể được như hôm nay, không thể bỏ qua công lao của mẫu thân.
Mẫu thân sinh ra gã, nuôi nấng gã, không nỡ ăn không nỡ mặc, vất vả cả đời chỉ để cho gã đi học, nên mới có Hàn Trác hôm nay.
Nếu không có mẫu thân, gã cũng không được thư viện Thanh Phong tuyển chọn đặc biệt.
Gã cũng muốn chờ công thành danh toại thì sẽ để mẫu thân hưởng phúc.
Thế nhưng mà. . . Thiên Thiên không đồng ý.
Nàng thiên kim quý tộc, không muốn ngày ngày phải thỉnh an một dân đen, điều kiện duy nhất của nàng chính là không thể sống chung với mẫu thân của gã.
Nếu hai người thành thân, phủ Hoài Dương Hầu sẽ tặng gã một tòa nhà.
Tòa nhà kia rất rộng lớn, lại ở khu vực phồn hoa của Trường An, hắn làm lụng mười đời cũng không mua nổi.
Không chỉ vậy, họ còn sẽ mời tiên sinh kỵ xạ tốt nhất, nhạc sĩ tốt nhất đến dạy gã, để gã có sự dạy bảo tốt nhất, giúp gã tiến thêm một bước trên khoa cử.
Thuở nhỏ nhà nghèo, mấy khoa thư, toán, lễ thì còn có thể dựa vào cố gắng để đền bù.
Nhưng kỵ, xạ và nhạc thì không phải học sinh nghèo có thể học, là nhược điểm của gã.
Nếu như có thể được dạy bảo tốt hơn, gã nhất định sẽ lấy được thứ hạng cao hơn trên bảng vàng.
Mà thứ hạng cao hơn, có nghĩa điểm xuất phát trên quan trường sẽ cao hơn, dù chỉ là nửa cấp, cũng có thể giảm bớt vài năm chịu khổ.
Huống chi, một khi trèo lên phủ Hoài Dương Hầu, dù gã chỉ là một cửu phẩm huyện úy nho nhỏ khi mới vào quan trường, nhưng tương lai cũng có thể một bước lên mây, chẳng mấy chốc sẽ bò lên vị trí mà người khác dùng cả đời cũng không bò lên được.
Trái lại, nếu không có quý nhân tương trợ, có lẽ gã sẽ lãng phí cả đời ở cấp bậc cửu phẩm.
Đây là một cơ hội, một cơ hội để gã lên như diều gặp gió, để mộ tổ Hàn gia bốc khói xanh.
Nếu gã không nắm chặt cơ hội này, chỉ sợ cả đời này sẽ không có cơ hội thứ hai.
Thư viện hội tụ rất nhiều học sinh tài giỏi trong thiên hạ, không có Hàn Trác gã, thì sẽ có Trương Trác, Lý Trác, lúc nào cũng có thể có người thay thế gã.
Nhưng trên mặt nổi thì Hàn Trác không thể vứt bỏ mẫu thân được, nếu gã làm vậy, bách tính sẽ không tha cho gã, lễ pháp cũng không tha cho gã, triều đình cũng không tha cho gã.
Vì tiền đồ của gã, cũng là vì tương lai của Hàn gia, chỉ có thể hi sinh mẫu thân.
Đây là biện pháp tốt nhất, vừa có thể làm Thiên Thiên hài lòng, cũng sẽ không tổn hại đến thanh danh của gã.
Lúc gã nói ý nghĩ này cho mẫu thân, mặc dù mẫu thân cả đêm không ngủ, nhưng lúc hửng đông đã đáp ứng gã.
Mẫu thân sẽ dùng lý do bệnh nặng không muốn liên lụy đến gã, để chủ động kết thúc sinh mệnh.
Cứ như vậy, bản thân Hàn Trác sẽ không bị liên lụy, phủ Hoài Dương Hầu và Thiên Thiên cũng có thể hài lòng.
Quả nhiên, kế hoạch này không chê vào đâu được, người của Hình Bộ và huyện nha đều bị qua mặt.
Cũng không thể nói là qua mặt, mẫu thân đã chết, nếu mình không nói thì không ai có thể biết được, gã thậm chí còn không nói cho Thiên Thiên biết.
Chuyện này, gã sẽ chôn trong lòng, mang vào quan tài.
Hàn Trác thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng qua. . .