Không biết qua bao lâu, Lý Nặc duỗi lưng một cái, để bút xuống, thưởng thức tác phẩm của mình.
Vừa rồi hắn vẽ núi nước, bây giờ vẽ nhân vật.
Cô gái trong tranh dựa vào trên xích đu, ôm kiếm trong ngực, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, toàn thân toát ra một loại khí chất siêu nhiên mà thoát tục.
Mặc dù chỉ có một bên mặt, nhưng người quen đều có thể nhận ra hắn vẽ ai.
Lý Nặc vẽ chính là ngày Mộ Nhi chơi xích đu, nương tử đứng tựa bên xích đu.
Không hổ là năng lực được Pháp Điển công nhận, Hàn Trác kia mặc dù súc sinh, nhưng năng khiếu hội họa rất không tệ.
Toàn bộ bức tranh súc tích ngắn gọn, nhưng không mất vẻ tinh tế tỉ mỉ, màu mực đậm nhạt thích hợp, không chỉ dung mạo giống như đúc, mà còn vẽ được khí chất siêu phàm thoát tục của nương tử.
Bản thân Lý Nặc cũng xem không dời nổi mắt.
Chớ đứng nói chi là Tống Giai Nhân đã đứng sau hắn từ lâu.
Nàng nhìn Lý Nặc, giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Huynh còn biết hội họa?”
Lý Nặc bị âm thanh bất ngờ này làm giật mình, quay đầu phát hiện nương tử đứng ở phía sau, liền hỏi: “Biết một chút. . .Nàng về lúc nào vậy?”
“Một lúc rồi, thấy huynh tập trung vẽ nên không quấy rầy huynh.” Tống Giai Nhân tiến lên trước, nhìn bức tranh của mình ở trên bàn, trong mắt lóe lên một màu sắc không tên.
Bức tranh này. . . thật là đẹp . . .
Khi còn bé nàng cũng học vẽ, nhưng không có năng khiếu, sau này đã bỏ cuộc.
Nàng vẫn luôn rất hâm mộ những người vẽ đẹp như này.
Lý Nặc thấy nàng xem đến thất thần, nói: “Nếu nàng thích, thì tặng cho nàng!”
Tống Giai Nhân khẽ gật đầu, nói: “Tạ ơn. . .”
Thấy ý cười trên mặt nàng, Lý Nặc bỗng nhiên có một ý tưởng, liền mở miệng nói: “Thật ra, nếu có thuốc màu thì sẽ đẹp hơn. . .”
Tống Giai Nhân lập tức nói: “Ta đi tìm!”
Dứt lời, nàng đã biến mất trước mặt Lý Nặc.
Lý Nặc hơi buồn cười, nàng luôn luôn ra vẻ như không để ý thứ gì, thật ra nếu gặp thứ mình thích, nàng vẫn không giấu được.
Tống Giai Nhân đi tìm thuốc màu còn chưa về, Tống Mộ Nhi đã chạy đến.
Tống Mộ Nhi vừa đi vào phòng, liền bị bức tranh trên bàn hấp dẫn, liền chạy đến trước bàn, hai mắt sáng rực nhìn bức tranh này, hỏi Lý Nặc : “Lý Nặc ca ca, bức tranh này là huynh vẽ à?”
Lý Nặc gật đầu.
Tống Mộ Nhi kéo tay của hắn, vừa lắc lư trái phải vừa làm nũng: “Muội cũng muốn, Lý Nặc ca ca, huynh cũng vẽ cho muội một bức đi. . .”
Lý Nặc hất cằm về phía bức tranh, nói: “Không phải cũng có muội ở đó sao?”
Tống Mộ Nhi lập tức nhìn sang, hỏi: “Ở đâu?”
Lý Nặc chỉ chỉ một bóng người ở trên xích đu, nói: “Đây. . .”
Khi đó Mộ Nhi đang chơi xích đu, nên đương nhiên có Mộ Nhi trong tranh.
Tuy nhiên, vì phân chia chủ và thứ, Lý Nặc chỉ dùng vài bút đơn giản để phác họa ra hình dáng của một cô bé, ngay cả ngũ quan cũng không có, còn lâu mới bằng nương tử.
Lúc này Tống Mộ Nhi mới biết mấy nét bút kia chính là mình, nàng ôm tay Lý Nặc không thả, vẻ mặt đau khổ nói ra: “Đừng mà đừng mà, ngay cả mặt cũng không có! Muội cũng muốn một bức tranh giống như Giai Nhân tỷ tỷ, xin huynh mà. . .”
Lý Nặc không hề có sức chống cự khi Mộ Nhi làm nũng, hắn liền véo nhẹ mặt Mộ Nhi, vừa cười vừa nói: “Được rồi được rồi, bây giờ vẽ cho muội . . .”
Tranh thủy mặc đơn giản hơn tranh màu nhiều, Lý Nặc nâng bút phác họa, chỉ một lát, một tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu đã sôi nổi trên giấy.
Tống Mộ Nhi cầm bức tranh như cầm một món bảo bối, hai mắt không thể rời khỏi nó.
Lý Nặc bỗng nhiên nói: “Vừa rồi quên đối ám hiệu, muội không phải Ngưng Nhi giả trang chứ?”
Tống Mộ Nhi cẩn thận từng li từng tí với bức tranh, nói: “Dĩ nhiên không phải, Tống Ngưng Nhi không biết ‘Đầu giường trăng sáng rọi, mặt đất như phủ sương’. Lần này muội không bị Ngưng Nhi gạt nữa. . .”
Thật ra có giả trang hay không cũng không sao, Lý Nặc vốn định vẽ thêm một bức.
Lần trước chia đào đã không công bằng, bị người trong cuộc bắt tại trận, mỗi lần Ngưng Nhi nhìn hắn đều rất u oán, Lý Nặc cũng cảm thấy rất ngại, hắn là một người trưởng thành, không nên so đo với một tiểu nha đầu.
Hắn đang định dặn Mộ Nhi, đừng cầm tranh đi trêu chọc Ngưng Nhi, vừa quay đầu thì phát hiện Mộ Nhi đã biến mất tăm.
Cả bức tranh kia cũng biến mất theo Mộ Nhi.
Lý Nặc bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng vẽ thêm một bức.
Không lâu sau, một gian phòng nào đó trong Tống phủ.
Tống Ngưng Nhi trợn tròn mắt nhìn bức tranh trong tay Tống Mộ Nhi.
Tiểu cô nương xinh đẹp trong tranh chính là nàng.
Đương nhiên cũng có thể là Tống Mộ Nhi.
Tống Mộ Nhi cười hì hì nói: “Là Lý Nặc ca ca vẽ cho ta, đẹp không?”
Cho Tống Ngưng Nhi xem mấy lần, Mộ Nhi liền cuồn bức tranh lại, đi đến cây cột trong phòng, nhảy lên mượn lực hai lần trên cây cột, nhẹ nhàng đặt bức tranh này lên xà nhà.
Tống Ngưng Nhi không biết võ, không leo được lên chỗ cao như vậy.
Nếu không giấu kỹ bức tranh này, nhất định Tống Ngưng Nhi sẽ nhân lúc mình ngủ mà trộm mất tranh.
Trước kia Tống Ngưng Nhi thường xuyên làm vậy.
Cũng không biết Tống Ngưng Nhi lấy đâu ra nghị lực, dù cả đêm không ngủ cũng phải trộm được đồ của mình.
Tống Ngưng Nhi nhìn bức tranh trên xà nhà, tâm lý nho nhỏ xuất hiện bất đắc dĩ thật to.
Mặc kệ Tống Mộ Nhi giấu đồ ở đâu, nàng đều có thể tìm được, nhưng đặt ở chỗ cao như vậy, nàng không với tới được.
Nhìn Tống Mộ Nhi dương đường đắc ý, trong lòng nàng hiện ra một ý nghĩ.
Có lẽ, mình cũng nên học Võ đạo.
Như vậy sau này có thể trộm đồ của Tống Mộ Nhi rồi.
Dù là giấu ở trên xà nhà cũng trộm được.
. . .