Tống Ngưng Nhi chạy về tiểu viện của mình, phát hiện Tống Mộ Nhi và Giai Nhân tỷ tỷ đang luyện công, hai tròng mắt nàng liền xoay tròn, lặng lẽ đi đến một tiểu viện khác.
Trong phòng, Lý Nặc đang thưởng thức bức tranh màu mới hoàn thành.
Tranh thủy mặc và tranh màu, giống như ảnh đen trắng và ảnh màu vậy.
Mặc dù không thể nói tranh thủy mặc không bằng tranh màu, nhưng tranh rõ ràng là có lực đánh vào thị giác mạnh hơn.
Hắn lại cảm khái, tên súc sinh Hàn Trác kia vẽ khá thật, nếu không có chuyện kia, gã thật sự có khả năng trúng cử.
Loại súc sinh này mà làm quan, không biết sẽ có bao nhiêu bách tính chịu khổ.
Tiểu nha đầu vừa đi vào phòng cũng trợn tròn mắt nhìn bức tranh này.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng nắm tay Lý Nặc, vô cùng đáng thương nói: “Lý Nặc ca ca, bức tranh hôm qua bị Tống Ngưng Nhi làm hư rồi, huynh giúp muội vẽ lại một bức giống hệt có được không. . .”
Nói xong, nàng chủ động nói: “Đầu giường trăng sáng tỏ, mặt đất như phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!”
Tống Mộ Nhi quá ngốc, lo bản thân không nhớ được cho nên đã viết ám hiệu ra giấy, rồi giấu ở dưới gối, cuối cùng bị nàng trộm được.
Tống Ngưng Nhi không dám nghĩ đến bức tranh màu xinh đẹp này, mặc dù nàng cũng rất thích, nhưng vẽ tranh màu nhất định là rất tốn thời gian.
Chờ Tống Mộ Nhi luyện công xong trở về sẽ vạch trần nàng, nàng cũng không ngốc như vậy.
Mặc dù Tống Ngưng Nhi đọc ra Tĩnh Dạ Tứ, nhưng nàng không biết đối ám hiệu xong còn có một động tác vỗ tay.
Lý Nặc cười nói: “Ngưng Nhi, đừng làm rộn. . .”
Tống Ngưng Nhi dậm chân nói: “Muội là Mộ Nhi, không phải Ngưng Nhi!”
Lý Nặc nói: “Vậy muội lộn mèo cho huynh xem nào!”
Tống Ngưng Nhi lập tức xoay người bỏ chạy, không hề dừng lại.
Nàng không phải Tống Mộ Nhi, không biết lộn mèo.
Sau khi trở về phòng mình, nhìn bức tranh Tống Mộ Nhi giấu trên xà nhà, nghĩ đến tình cảnh bị vạch trần vừa rồi, trong lòng rốt cuộc đã quyết định.
Nàng chạy đến một căn phòng, nói: “Nương, con muốn học Võ đạo!”
Một vị phụ nhân đang đắp mặt bằng dưa xanh, nghe vậy thì qua loa: “Ai nha, con gái thì học Võ đạo làm gì, Võ đạo rất vất vả, con học võ thì sẽ không có thời gian chơi. . .”
Tống Ngưng Nhi kiên định nói: “Con muốn học Võ đạo!”
Phụ nhân nói: “Được được được, chờ nương đắp mặt xong sẽ nói với Giai Nhân tỷ tỷ của con, để Giai Nhân dạy con. . .”
Tống Ngưng Nhi lắc đầu: “Con không muốn Giai Nhân tỷ tỷ dạy, Giai Nhân tỷ tỷ thân với Tống Mộ Nhi!”
Phụ nhân bất đắc dĩ, nói: “Ngưng Nhi, đừng làm rộn, đi chơi đi. . .”
Nương mặc kệ nàng, Tống Ngưng Nhi lại chạy đến một phòng khác, Tống Hạo đang gõ bàn tính đôm đóp, không chờ Tống Ngưng Nhi mở miệng đã nói: “Ngưng Nhi, phụ thân đang bận, con tự chơi đi. . .”
Tống Ngưng Nhi rầu rì không vui đi trên hàng lang, nương mặc kệ nàng, phụ thân cũng không quan tâm nàng, Giai Nhân tỷ tỷ chỉ dạy võ cho Tống Mộ Nhi, Lý Nặc ca ca cũng chỉ vẽ tranh cho Tống Mộ Nhi.
Tất cả mọi người đều không thích nàng.
Nàng đi vào một tiểu viện vắng vẻ ở trong cùng của Tống phủ, nơi này là một nhà kho, bình thường không có ai đến đây, cũng là một mảnh trời bí mật của nàng.
Đóng cửa sân, nàng vén váy nhỏ, ngồi trên thềm đá trước ngủ, ủy khuất mà khóc lên.
“Khóc, khóc thì có thể vượt qua tỷ tỷ của muội sao, sau này chẳng lẽ muội muốn thi xem ai khóc to hơn với người khác à?”
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai, Tống Ngưng Nhi ngẩng đầu lên, lau lau nước mắt, nhìn về phía trước.
Một bóng người đội mũ có màn che đang ngồi trên đầu tường, bắp chân trắng nõn tinh tế đang đưa qua đưa lại.
Gió nhẹ thổi qua, xốc lớp lụa mỏng lên, để lộ chiếc khăn che mặt màu xanh nhạt và một đôi mắt xinh đẹp.
Tống Ngưng Nhi kinh ngạc nhìn nàng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ là ai nha?”
Nữ tử không trả lời vấn đề này, mà từ cao nhìn xuống Tống Ngưng Nhi, hỏi: “Muội có muốn theo ta học Võ đạo không?”
Tống Ngưng Nhi nói: “Ta muốn tìm một vị sư phụ lợi hại, ít nhất cũng không thể kém hơn Giai Nhân tỷ tỷ. . .”
Nữ tử ngồi trên đầu tường nhảy xuống, bấm tay gảy nhẹ, một luồng kình khí bắn ra từ đầu ngón tay nàng.
Một khối gạch xanh ngoài mấy trượng đã vỡ vụn.
Nàng cúi đầu nhìn Tống Ngưng Nhi, hỏi: “Như vậy đã đủ lợi hại chưa?”
...
Vẽ tranh chân dung nương tử xong, lại vẽ một bức tranh thủy mặc cho Ngưng Nhi.
Sau khi hoàn thành, hắn để bút xuống, bóp bóp cổ tay mỏi nhừ, dự định nghỉ một lát.
Chờ ăn cơm trưa xong, lại vẽ cho hai tiểu nha đầu mỗi người một bức tranh màu, vẽ xong thì chắc năng lực này cũng hết hạn.
Sau này mà còn muốn vẽ, thì phải lấy mạng ra đổi.
Lần này, Lý Nặc không thiên vị ai cả.
Hai tỷ muội, mỗi người một bức tranh thủy mặc, một bức tranh màu, không hề thiên vị Mộ Nhi.
Ngưng Nhi mặc dù bị nuông chiều, nhưng không hư, chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi mà thôi.
Lý Nặc làm tỷ phu, quá thiên vị một người sẽ để lại một bóng ma tâm lý khó xóa nhòa trong quá trình trưởng thành của người còn lại.
Lúc trước vì phải trông con giúp giáo sư, nên hắn còn tìm hiểu qua về tâm lý học nhi đồng.