TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 155: Tống Giai Nhân ôn nhu dịu dàng

Khi Lý Nặc thu dọn thuốc màu, mấy bóng người chậm rãi đi vào phòng, Trần tiên sinh nhìn thấy tranh chân dung trên bàn thì hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Tiểu Lý tiên sinh còn biết hội họa?”

Lục tiên sinh cũng bu lại, nhịn không được mà nói: “Nào chỉ hiểu, hai bức tranh này mặc dù không tính là đỉnh cao, nhưng cũng chỉ kém một bước, không kém hơn đám học sinh tinh thông hội họa trong thư viện. . .”

Phía sau bốn vị tiên sinh là một vị nam tử trung niên.

Y quan sát hai bức tranh này rất lâu, vuốt vuốt râu ngắn trên cằm, gật gù nói: “Hai bức tranh này đều rất tốt, không kém đại sư là bao, trong mấy trăm học sinh của thư viện Thanh Phong, chỉ có một người có thể sánh bằng, đáng tiếc. . .”

Nói nói, trên mặt y lộ vẻ tiếc nuối, thở thật dài.

Trần tiên sinh hỏi: “Thư viện chúng ta có nhân tài như vậy còn than thở cái gì?”

Trung niên lắc đầu, nói: “Người kia rất giỏi toán học và hội họa, ban đầu rất có khả năng trúng cử, chỉ tiếc. . . tuy gã học tốt, nhưng phẩm hạnh lại cực kém. Vì leo lên nhà quyền quý, vậy mà lại thí mẫu, quả thực là đại nghịch bất đạo, thiên lý khó dung! Hôm qua học sinh đã trục xuất gã khỏi thư viện.”

Hàn Trác đúng là học sinh cực kỳ ưu tú của thư viện Thanh Phong, rất nhiều sư trưởng ký thác kỳ vọng lên người gã, nếu như gã chỉ phạm tội nhỏ, thư viện sẽ ra mặt giúp gã, đây không phải việc khó.

Nhưng gã lại phạm vào trọng tội như thí mẫu, trình độ ác liệt của nó không kém hơn mưu phản.

Mặc dù mưu phản là trọng tội cao nhất trong pháp luật Đại Hạ, nhưng trong lòng của mọi người, tội thí mẫu còn hơn cả mưu phản.

Dù thư viện đã trút rất nhiều tài nguyên lên người gã, cũng sẽ không vì một tiến sĩ mà coi trời bằng vung, hủy hoại thanh danh trăm năm của thư viện.

Bốn lão tiên sinh nghe vậy đều giận dữ!

“Cái gì, lại có việc này?”

“Ngươi dạy học sinh kiểu gì, sao thư viện chúng ta lại dạy dỗ ra một súc sinh như vậy!”

“Ta đã bảo ngươi rồi, khi nhận học sinh thì đừng chỉ coi trọng tài học, mà quan trọng nhất là phẩm hạnh của họ, lão phu nói mà ngươi lại coi như gió thoảng qua tai!”

“Ha ha, Đường Hiến ơi Đường Hiến, làm viện trưởng thì ngon à, lúc trước lão phu không nên tiến cử ngươi làm viện trưởng!’

Thấy mấy vị tiên sinh nhằm vào mình, người trung niên bỗng cảm thấy đau đầu, biết thế thì không nên nói nhiều rồi.

Lúc này, Lý Nặc chủ động giải vây cho y, nói: “Thư viện có mấy trăm học sinh, Đường viện trưởng chỉ có một mình, không quản lý được hết cũng là bình thường. Hơn nữa, vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng, có ít người mặt ngoài áo mũ chỉnh tề, nội tâm lại không khác gì cầm thú, chỉ nhìn bên ngoài là không nhận ra được. . .”

Người trung niên liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, tiểu hữu nói rất đúng. . .”

Nhưng ai ngờ, câu ‘tiểu hữu’ này lại làm bốn vị lão tiên sinh phẫn nộ hơn.

Biển học vô biên, người giỏi là thầy!

Bọn họ nghiên cứu toán học cả đời, lúc đầu đã hơi chán nản với toán học, nhưng chính Lý Nặc đã giúp họ lấy lại cảm xúc đối với toán học.

Những ngày này, bọn họ lần đầu biết được, con số và hình vẽ còn có thể chuyển hóa, vô tận con số tăng lên theo cấp số cộng, nhưng đáp án cuối cùng lại chỉ có một, còn cả các loại khái niệm và công thức thần kỳ. . .

Chính là Lý Nặc đã mở cánh cửa toán học chân chính cho họ.

Cả đời này, bốn người họ đã có rất nhiều tiên sinh, nhưng tất cả tiên sinh đều không làm cho họ rung động bằng những thứ người trẻ tuổi này dạy họ trong mấy ngày qua.

Ngay cả bọn họ cũng phải hô một tiếng Tiểu Lý tiên sinh, tên nghịch đồ này lại dám gọi là tiểu hữu, chẳng phải là ngồi lên đầu họ rồi sao? Chẳng phải lật trời rồi sao?

Trần tiên sinh quét mắt nhìn qua: “TIểu hữu cái gì?”

Người trung niên biết mình nói sai, lập tức sửa lại: “Là Tiểu Lý tiên sinh, Tiểu Lý tiên sinh. . .”

Lục tiên sinh cả giận nói: “Tiểu Lý tiên sinh, Tiểu Lý tiên sinh là để ngươi gọi sao, đây là tiên sinh của chúng ta, ngươi phải gọi là sư tổ!”

Thấy đường đường là viện trưởng của một thư viện, lại bị mấy vị tiên sinh răn dạy như vậy, Lý Nặc đành giải vây: “Mấy vị đừng làm khó Đường viện trưởng, vẫn bối và các vị tiền bối chỉ cùng nhau nghiên cứu và thảo luận toán học thôi, tuyệt đối không dám nhận hai chữ tiên sinh. . .”

Bốn vị tiên sinh nghe vậy lại cực kỳ nghiêm túc.

Thiên địa quân thân sư, thiên địa vô hình, quân vương. . . quân vương cao cao tại thượng, cả đời đều không liên quan gì đến bọn họ, tôn kính ngoài miệng là được rồi, người bình thường ai coi hoàng đế cao hơn cha mẹ mình chứ?

Ân truyền đạo thụ nghiệp gần với ân sinh dưỡng của cha mẹ.

Một người không thân không quen cũng không có ân, cũng không cần bạc, lại nguyện ý truyền thụ sở học sở ngộ của mình cho người khác, người như vậy lẽ nào không đáng tôn kính?

Loại tôn kính này không liên quan đến tuổi tác, không quan hệ đến địa vị.

Không ai sinh ra đã biết, người đọc sách muốn có thành tựu, nhất định phải có danh sư chỉ bảo.

Ân của một người thầy, không thua gì cha mẹ, người không hiếu kính cha mẹ, sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, người đọc sách không tôn kính sư trưởng, cũng sẽ bị người đọc sách trong thiên hạ xem thường.