Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Lý phủ, Lý Nặc và Tống Giai Nhân xuống xe.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân!”
Trên đường đi, hạ nhân trong phủ đều cung kính chào hỏi hai người họ.
Lý Nặc vẫn cảm thấy, làm hạ nhân của Lý phủ là một chuyện rất hạnh phúc.
Hắn và nương tử không thường về nhà, phụ thân cũng rất ít khi xuất hiện trong nhà.
Hạ nhân Lý phủ không cần hầu hạ chủ nhân, cũng không cần nhìn mặt người khác mà làm việc, sống còn thoải mái dễ chịu hơn kẻ là thiếu gia như hắn.
Hôm nay là Trung Thu, Lý phủ cũng treo ít đèn lồng.
Một bóng người đứng chắp tay trong sân, Lý Nặc và Tống Giai Nhân cùng đi qua, mở miệng nói: “Phụ thân!”
Lý Huyền Tĩnh quay người, khẽ gật đầu, nói: “Về rồi!”
“Vâng!”
“Chuẩn bị một chút rồi đi ăn cơm đi!”
Nhiều ngày không gặp, cuộc đối thoại của hai cha con vẫn cực kỳ ngắn gọn.
Theo dần dần quen thuộc với nương tử, Lý Nặc và nàng đã không còn trầm mặc như ban đầu nữa.
Đôi khi nằm trên giường sẽ tâm sự với nhau, nhưng với vị phụ thân này, hắn vẫn không có gì để nói.
Một nguyên nhân là hai người mới chỉ gặp vài lần, Lý Nặc dù sao cũng là người của thế giới khác, từ đầu đến cuối luôn có một loại ngăn cách nhàn nhạt với Lý Huyền Tĩnh.
Nguyên nhân quan trọng hơn là, khí thế của phụ thân quá mạnh, hơn nữa ăn nói rất có ý tứ, người như vậy rất khó để người ta thân cận.
Lúc ăn cơm, không ai mở miệng, hoàn toàn thực hiện chuẩn tắc ăn không nói.
Dù tài nghệ của đầu bếp Lý phủ có giỏi đến đâu, bữa cơm này Lý Nặc cũng thấy không ngon.
Một lúc sau, Lý Huyền Tĩnh để đũa xuống, nói: “Ta ăn xong rồi, hai con cứ ăn từ từ, không vội.”
Nói xong, ông liền đứng dậy rời đi.
Nhìn phụ thân ra khỏi phòng, Lý Nặc thở phào một hơi.
Vẻ khẩn trương của Tống Giai Nhân cũng dần dần biến mất.
Hai người liếc nhau, đều có cảm giác như trút được gánh nặng.
Ăn cơm xong, Lý Nặc đến thư phòng của phụ thân, tìm vài cuốn sách rồi trở về phòng mình.
Hắn lấy đều là sách của Pháp gia, kể về các nhân vật truyền kỳ, trong đó có ghi chép kỹ càng về con đường trưởng thành của các tiền bối Pháp gia, bao quát một số kinh nghiệm tu hành và đột phá bình cảnh.
Cũng không biết vì sao trong thư phòng của phụ thân lại có nhiều sách của Pháp gia như vậy, Lý Nặc thậm chí hoài nghi, có phải phụ thân vẫn âm thầm tu Pháp gia hay không.
Phụ thân là Đại Lý Tự Khanh, quản lý hình luật của Đại Hạ, coi như không chủ động làm gì, chỉ xét duyệt và ký tên các bản án, nhiều năm trôi qua đã ký vô số bản án, chỉ sợ cũng phải là ngũ cảnh.
Dù sao, ngay cả công chúa An Ninh cũng có thể lên đến tứ cảnh, huống chi là Đại Lý Tự Khanh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông không chủ động làm gì.
Nếu ông thường xuyên xem mạng người như cỏ rác, mưu hại trung lương, như vậy đừng nói là ngũ cảnh, chỉ sợ nhất cảnh cũng khó.
Pháp gia và Nho gia không giống Võ đạo, Võ đạo càng tu càng mạnh, chân khí càng tu càng nhiều.
Mà Pháp gia phán sai, Nho gia có lòng tiêng, đều sẽ mất đánh tu vi trong thời gian ngắn, biến thành người bình thường.
Lý Nặc đọc sách đến thất thần, chợt nghe thấy vài tiếng nổ vang truyền vào phòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, vài bông pháp hoa nở rộ chung quanh mặt trăng.
Năm Chí Thánh thứ 33, Trung Thu đầu tiên sau khi Lý Nặc đi vào Đại Hạ, nó cứ trôi qua bình thản như vậy.
Một đêm nay, Lý Nặc ngủ không ngon lắm, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.
Sáng sớm rời giường ăn sáng, chỉ có hắn và nương tử.
Ngô quản gia nói, phụ thân đã đi Đại Lý Tự rồi.
Mười mấy năm qua, cho dù là lễ tết, ông cũng rất ít nghỉ ngơi.
Ăn sáng xong, Lý Nặc và Tống Giai Nhân ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng Tống phủ.
Lý Nặc nhảy xuống xe, nhìn cánh cổng quen thuộc trước mặt, cả người đều thoải mái hơn.
Quả nhiên, vẫn là Tống phủ giống một cái nhà hơn.
Một cỗ kiệu dừng lại trước cửa Tống phủ, Tống Du ủ rũ xuống kiệu, nhìn thấy Lý Nặc và Tống Giai Nhân thì đưa tay chào bọn họ: “Muội phụ, Giai Nhân…”
Lý Nặc nhìn dáng vẻ của y, biết là đêm qua y lại đi chơi cả đêm rồi.
Không phải y đang theo đuổi tiểu thư nhà nào sao? Lý Nặc còn tưởng y lãng tử quay đầu, nhưng không được mấy ngày lại trở về nguyên hình rồi, chẳng lẽ bài thơ kia không có tác dụng?
Lý Nặc mở miệng hỏi Tống Du: “Huynh cho tiểu thư Thẩm gia xem bài thơ kia chưa?”
Tống Du khoát tay, nói: “Đừng nói chuyện này nữa.”
Lý Nặc kinh ngạc hỏi: “Nàng ta không thích?”
Vì hạnh phúc cả đời của Tống Du, nên hắn đã chọn một bài thơ tình rất hay, ngay cả hắn cũng không nỡ dùng, mà cho y mang đi tán gái.
Tiểu thư Thẩm gia có thể không thích con người của Tống Du, nhưng nếu không thích bài thơ kia, vậy chỉ có thể nói nàng không biết hàng.
Tống Du lắc đầu nói: “Nàng rất thích bài thơ đó, nàng bảo ta làm một bài tương tự, ta không làm được, đành phải nói thật cho nàng biết là do một người bạn của ta làm . . .”
“Sau đó thì sao?”
“Nàng nói muốn gả cho người bạn kia của ta, dù làm thiếp cũng được.”
“. . .”
Xem ra tiểu thư Thẩm gia là người biết hàng.
Còn rất biết hàng!!!