TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 174: Cơ hội đột phá

Đêm!

Hôm qua ở Tứ Phương Quán ngủ không ngon, hôm nay nằm trên chiếc giường quen thuộc, nương tử ngủ bên cạnh, ngửi mùi thơm của nàng, Lý Nặc cảm thấy an tâm không gì sánh được.

Nàng vừa mới nằm xuống, còn chưa kịp ngủ, Lý Nặc nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Nương tử, nàng tu hành mấy loại công pháp?”

Hắn đã quen trò chuyện một hai câu với nương tử trước khi đi ngủ rồi.

Nhìn như một thói quen nhỏ không đáng chú ý, nhưng lại có thể gia tăng tình cảm giữa hai bên.

Tống Giai Nhân nhắm mắt lại, hai tay để ngoài chăn, thản nhiên nói: “Một loại.”

Dừng lại một chút, nàng lại hỏi: “Vì sao huynh đột nhiên hỏi chuyện này?”

Lý Nặc nói: “Hôm qua ở Tứ Phương Quán có phát sinh một vụ án, một vị sứ thần nước Sở bị ám sát. . .Hung thủ chính là người tu hành nhiều công pháp, suýt nữa đã lừa được tất cả mọi người.”

Tống Giai Nhân nói: “Đáng tiếc, có thể tu hai môn công pháp đến tứ cảnh, chứng tỏ thiên phú của người này rất tốt, nên chỉ tập trung tu hành một môn, có lẽ đã chạm đến cảnh giới Tông Sư rồi.”

Trầm mặc một lát, nàng lại hỏi: “Vị cô nương hôm qua. . . là công chúa?”

Lý Nặc giải thích: “Đó là Lý An Ninh, mặc dù đúng là công chúa, nhưng thật ra không hề kiêu ngạo, làm người rất tốt, hơn nữa cũng tu Pháp gia, còn là tứ cảnh. . . Đúng rồi nương tử, Võ đạo tứ cảnh và Pháp gia tứ cảnh thì ai mạnh hơn?”

Tống Giai Nhân nghĩ nghĩ, nói: “Chưa từng đánh, nên không biết.”

Lý Nặc bắt đầu ảo tưởng hình ảnh nương tử và Lý An Ninh đánh nhau, Tống Giai Nhân đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, hôm qua tiểu thư Thẩm gia đến tìm huynh, nói là muốn nghiên cứu thảo luận thơ từ với huynh.”

“Hả?”

“Tiểu thư Thẩm gia còn đưa một chiếc khăn tay, trên đso có thêu uyên ương, ngày mai ta sẽ đưa cho huynh.”

Lý Nặc vội vàng nói: “Không cần không cần, ta nào biết thơ từ gì. . .”

Tống Giai Nhân nói: “Tống Du nói, huynh làm thơ rất hay. . .”

Lý Nặc ngáp một cái: “Tống Du thì biết cái gì là thơ từ chứ, ngủ đi, ta buồn ngủ rồi. . .”

Ngày hôm sau.

Rời giường rửa mặt, Lý Nặc cũng không ăn sáng ngay, mà bắt đầu rèn luyện trong sân, luyện một công pháp dưỡng sinh mà nương tử dạy cho.

Cơ thể này quá yếu, coi như không tu Võ đạo, hắn cũng cần rèn luyện một chút, tăng tố chất cơ thể.

Bộ công pháp này không phức tạp, các động tác rất đơn giản, rèn luyện một lần cần khoảng một khắc đồng hồ.

Lý Nặc tập một lần, không chỉ không thấy mệt, trái lại còn thấy khỏe khoắn hơn.

Hôm nay huyện nha đã làm việc, Lý Nặc tắm rửa một cái, thay quần áo khác rồi chạy đến huyện nha xử án.

Lý An Ninh nói cho hắn biết, dù bây giờ đang gặp bình cảnh, nhưng thẩm án vẫn sẽ tăng tu vi, chỉ là chờ đột phá xong thì mới chuyển hóa thành tu vi Pháp gia.

Đây chính là lợi ích khi có tiền bối chỉ dạy, trên sách Pháp gia không viết những chi tiết nhỏ này.

Qua Trung Thu, huyện nha đã góp nhặt được không ít vụ án.

Lý Nặc bận rộn cả buổi sáng, vẫn còn một nửa bản án cần xử lý.

Hắn định về Tống phủ ăn cơm, chiều lại tiếp tục.

Trở về Tống phủ, Lý Nặc vừa xuống xe ngựa thì gặp hai người quen.

Một là con trai của Giá Bộ Lang Trung, Chu Ngọc; một người khác là con trai của Kinh Triệu Thiếu Doãn, Bùi Tuấn.

Hai người đều từng đánh nhau ẩu đả với Tống Du, rồi bị Lý Nặc bắt vào huyện nha Trường An.

Lần này nhìn thấy hai người, Lý Nặc hơi sững sờ.

Hôm nay cả hai đều sưng mặt sưng mũi, đi đường khập khiễng, nhìn qua hơi chật vật.

Chu Ngọc còn đang cõng một người khác, Bùi Tuấn thì đỡ phía sau, Lý Nặc nhìn kỹ, người trên lưng Chu Ngọc không phải Tống Du thì là ai?

Tống Du có vẻ như bị thương còn nghiêm trọng hơn hai người họ, khuôn mặt sưng vù, đang lẩm bẩm gì đó trên lưng Chu Ngọc.

Một lát sau, Tống gia.

Tiểu viện của Tống Du, Lý Nặc nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của Tống Du, hỏi: “Ai làm?”

Tống Du cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Muội phu, chuyện lần này, đệ đừng để ý.”

Lý Nặc hỏi: “Là huynh gây sự?”

Nếu là Tống Du chủ động gây sự, Lý Nặc không tiện nhúng tay vào.

Nhưng nếu là bên kia sai, vậy hắn tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Hắn chờ cơ hội này rất lâu rồi.

Bùi Tuấn vừa thoa thuốc cho Chu Ngọc vừa nói: “Lần này không phải chúng ta gây sự, là Lý Nguyên kia không tuân theo quy củ, nhất định phải đưa Uyên Ương cô nương ra ngoài hầu rượu. Tống Du chỉ là trượng nghĩa nói vài câu, đã bị tên đó đánh cho một trận tơi bời khói lửa. . .”

Tống Du trừng mắt với Bùi Tuấn, nói: “Bùi Tuấn, đừng nói nữa!”

Y lại nhìn Lý Nặc, nói: “Muội phu, đệ chớ để ý, lần này ta nhận thua, không thể trêu vào thì ta có thể trốn, dù sao tên đó cũng không dám làm gì ta. . .”

Có thể đánh Tống Du thê thảm như vậy, thân phận của đối phương nhất định không tầm thường, Lý Nặc đang lo không có ai giúp mình đột phá, đây không phải buồn ngủ liền có người đưa gối sao?

Hắn nhìn về phía Tống Du, hỏi: “Đối phương là ai?”

Nhưng lần này, Tống Du lại rất kiên định, nói: “Muội phu, lần này đệ nhất định phải nghe ta, chuyện này cứ thế thôi. . .”

Chu Ngọc ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, Lý huynh, Lý Nguyên kia là trưởng tử của Vân Dương Hầu, là quyền quý chân chính ở Trường An, coi như bắt tên đó vào nha môn, thì cũng không làm được gì. . .”