TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 177: Cơ hội đột phá 4

Lý Nặc dứt khoát nói: “Bọn họ không dám quản, ta dám, ông chỉ cần nói cho ta biết, Lý gia chúng ta có trêu nổi phủ Vân Dương Hầu hay không?”

Ngô quản gia nghe vậy, trên mặt nở nụ cười khinh miệt, nói: “Đừng nói là một Vân Dương Hầu nho nhỏ, cho dù là Cát Vương ở đằng sau họ, thì lão gia cũng trêu được. Thiếu gia đừng coi thường lão gia, thành Trường An rộng lớn này, mặc kệ là quan to hay quý tộc, không ai là lão gia không trêu nổi, chỉ cần thiếu gia không giết hoàng tủ, ngủ công chúa. . . thì lão gia sẽ gánh được, dù sao phía sau còn có Thuần Vương điện hạ. . .”

Lý Nặc lườm Ngô quản gia một cái, đang yên đang lành hắn giết hoàng tử làm gì, người ta và hắn không thù không oán.

Về phần ngủ công chúa. . . tuy nói dáng người của Lý An Ninh rất mê người, nhưng ngay cả nương tử nhà mình mà hắn còn chưa thành công, thì chuyện này càng là không thể.

Ngô quản gia vung roi, xe ngựa tăng tốc tiến về phía trước.

Lúc này, bên trong Ngọc Âm Các, bầu không khí nơi này rất khẩn trương.

Một quý công tử đầu đội hoa quan, eo đeo ngọc bội, thản nhiên ngồi trong đại đường lầu một Ngọc Âm Các, vừa lắc nhẹ quạt xếp, vừa thưởng thức trà thơm.

Trước mặt gã là một cái bàn, trên đó có một lư hương, trong lư hương là một nén nhang, nó đã sắp cháy hết rồi.

Rất nhiều nữ tử xinh đẹp đang trốn sau một tấm bình phong, chỉ dám nhìn gã từ phía xa xa, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, sắp hết thời gian rồi!”

“Uyên Ương sẽ không đi với tên đó thật chứ?”

“Bằng không thì phải làm sao, không nghe tên đó nói rồi sao, nếu Uyên Ương không đi, thì sẽ đập nát Ngọc Âm Các. . .”

“Không biết Phượng Hoàng sẽ quyết định thế nào. . .”

Lúc này, trong một gian phòng trên lầu hai Ngọc Âm Các.

Nữ tử thanh tú trầm tư một lúc lâu, nhìn về phía sau bình phong rồi thở dài, nói: “Hay là để ta đi cùng bọn họ thôi, bằng không hôm nay họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Sau bình phong truyền đến một giọng nói dễ nghe: “Ngọc Âm Các có thể nhanh chóng đặt chân ở Trường An, chính là vì các cô nương đều giữ mình trong sạch. Nếu hôm nay muội đi theo họ, tất sẽ không còn trong sạch, quy củ của Ngọc Âm Các đã không còn là quy củ, suy tàn là chuyện sớm hay muộn. . .”

Nữ tử thanh tú nói: “Chúng ta không đắc tội được với phủ Vân Dương Hầu, tên kia thật sự sẽ phá hủy nơi này.”

Giọng nói kia thản nhiên: “Tùy, muốn phá thì phá đi, chỉ tổn thất ít tiền mà thôi! Vì tạo danh tiếng cho muội, chúng ta đã tốn không ít bạc rồi, chờ trận mưa gió này qua đi, thanh danh của Ngọc Âm Các sẽ lớn mạnh hơn, cũng sẽ kiếm được gấp mười gấp trăm lần tổn thất. . . “

Nàng đứng lên, đi đến trước bình phong, nhìn nữ tử thanh tú nói: “Hôm nay tên kia đến Ngọc Âm Các tìm muội, sao lại không phải thành công của chúng ta chứ? Xem ra danh tiếng của muội đã rất vang dội rồi, kế hoạch sau này cũng có thể thuận lợi hơn.”

Nữ tử thanh tú cúi đầu, nói: “Đây đều là công lao của Tống công tử và Chu công tử, hôm nay. . . là ta liên lụy đến họ. . .”

Nữ tử kia nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, nói: “Muội ở đây đi, chuyện tiếp theo, để ta xử lý.”

Ngọc Âm Các, đại đường lầu một.

Quý công tử nhìn nén hương sắp tàn trong lư hương, thu hồi quạt xếp trong tay, nhìn về các nữ tử cách đó không xa, hỏi: “Đã sắp hết giờ rồi, ai đi hỏi xem Uyên Ương cô nương cân nhắc đến đâu rồi?”

Đát.

Đát, đát. . .

Tiếng bước chân có tiết tấu truyền đến, nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi xuống lầu một, các cô nương của Ngọc Âm Các vội vàng tiến lại gần.

“Phượng Hoàng tỷ tỷ!”

Nữ tử được xưng là Phượng Hoàng chậm rãi đi đến trước mặt quý công tử kia, nhẹ nhàng thi lễ rồi nói: “Tiểu nữ là các chủ Ngọc Âm Các, bái kiến công tử.”

Quý công tử nhìn nàng, trong mắt hiện ra một tia kinh diễm.

Gã từng gặp vô số nữ nhân, nhưng nữ tử trước mắt này vẫn làm cho gã hai mắt sáng rực.

Vị Uyên Ương cô nương kia cũng không tệ, nhưng nhan sắc không được như lời đồn, trái lại thì vị các chủ này lại làm cho người ta kinh diễm.

Gã đã động tâm tư với nữ tử này, nhưng đang có việc quan trọng hơn, gã nhìn vào nữ tử xinh đẹp rồi hỏi: “Không biết Uyên Ương cô nương cân nhắc thế nào? Phương diện thù lao thì cứ yên tâm, một ngàn lượng bạc, chỉ mua một đêm của Uyên Ương cô nương. Tất cả hoa khôi đỉnh cấp ở Trường An cũng không có giá tiền này đâu, đủ thành ý rồi chứ?”

Nữ tử xinh đẹp áy náy nói: “Công tử thích Uyên Ương, đó là phúc của Uyên Ương, nhưng các cô nương ở Ngọc Âm Các chỉ bán nghệ không bán thân, xin công từ đừng làm khó, tiểu nữ thay Uyên Ương cảm ơn công tử. . .”

Quý công tử khóe miệng giật một cái, nói: “Bán nghệ không bán thân cái gì, đơn giản là chê ít tiền mà thôi, một ngàn lượng không được, vậy hai ngàn lượng có đủ không, hai ngàn không đủ thì ba ngàn là đủ rồi chứ?”

Nữ tử xinh đẹp lắc đầu: “Công tử, đây không phải vấn đề bạc.”

Quý công tử nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nói: “Nói thật cho cô biết, ta đến Ngọc Âm Các không phải vì bản thân ta, có quý nhân nghe thấy danh tiếng của Uyên Ương cô nương, nên muốn gặp một lần. Có thể được quý nhân kia sủng hạnh, đó là phúc tu mười đời cũng không có đâu, nếu ta là nữ, ta đã tự lên rồi. . .”

Ánh mắt của nữ tử xinh đẹp dần dần trở nên nghiêm túc hơn.

Trưởng tử của Vân Dương Hầu đã là quý nhân mà đa số người cả đời cũng không leo lên nổi rồi.

Quý nhân trong miệng vị này, khẳng định là quý đến mức không tưởng tượng nổi.