TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 178: Lấy ác trị ác

Quý công tử nhìn khuôn mặt hại nước hại dân của nàng, cũng xuất hiện vài phần trìu mến, giọng nói hòa hoãn hơn một chút, nói: “Vốn nên nể mặt các chủ, nhưng ta đã đáp ứng vị quý nhân kia, đêm nay nhất định sẽ đưa Uyên Ương cô nương lên giường của ngài ấy, thật sự là không thể nuốt lời. Lăn lộn ở Trường An này không dễ, ta thông cảm cho cô nương, cô nương cũng nên thông cảm cho ta. . .”

Gã móc ra một chồng ngân phiếu, đặt lên bàn rồi nói: “Phượng Hoàng cô nương, nghe ta khuyên một câu, dùng sắc mua vui cho người không phải kế lâu dài, 3000 lượng bạc, hiện giờ ta có thể cho Uyên Ương cô nương 3000 lượng bạc, qua hôm nay, Uyên Ương cô nương có thể cầm 3000 lượng này mà tìm một người thành thật, nửa đời sau áo cơm không lo. Sau này có khó khăn gì, có thể đến phủ Vân Dương Hầu tìm ta, nếu có người ức hiếp, cứ báo tên Lý Nguyên ta. . .”

Nữ tử xinh đẹp không mở miệng.

Trên mặt quý công tử lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nói: “Ta không muốn mất mặt với vị quý nhân kia, cô nương nể mặt ta, ta cũng nể mặt cô nương, thế nào?”

Nữ tử xinh đẹp cắn môi, nói: “Công tử, không phải Uyên Ương không nguyện ý, mà là hôm nay thân thể không tiện. . .”

Đùng!

Biểu cảm hiền lành trên mặt quý công tử lập tức biến thành nổi giận, một bàn tay tát thẳng vào mặt nàng, nói: “Ta đã nể mặt rồi, là các ngươi không cần. Người đâu, bắt Uyên Ương cô nương xuống đây cho ta, lột quần áo của nàng ta cho ta, ta cũng muốn xem, rốt cuộc là có không tiện thật hay không!”

Lý Nặc vừa mới đi vào Ngọc Âm Các đã thấy có người đánh người khác, còn ngông cuồng đến mức muốn lột quần áo con gái người ta trước mặt mọi người.

Đây không phải là lưu manh sao?

Nhiều lần cố ý đả thương người, cộng thêm đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, tội cộng tội, tình hình ác liệt, đủ phán 100 trượng, ngồi tù 2 năm. . . lần này còn không đột phá sao?

Nữ tử xinh đẹp che mặt, thấy có người đi vào Ngọc Âm Các thì vẫn tiến lên, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Công tử, hôm nay Ngọc Âm Các không kinh doanh, mời công tử ngày khác trở lại!”

Lý Nặc nhìn tơ máu bên khóe môi nàng, liền lấy khăn tay trong tay áo ra rồi đưa cho nàng, chỉ chỉ vào khóe miệng của mình để ra hiệu, nói: “Chưa từng dùng qua.”

Nữ tử ý thức được gì đó, cầm khăn tay lau lau khóe môi, nhìn thấy tơ máu trên khăn tay, nàng liền nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay, hơi khom người nói: “Đa tạ công tử, nhưng hôm nay Ngọc Âm Các có việc, thật sự không thể tiếp đãi, công tử mau rời đi đi.”

Lý Nặc mỉm cười, nói: “Ta đến chính là vì chuyện này.”

Trong ánh mắt nghi hoặc và kinh ngạc của nữ tử xinh đẹp, Lý Nặc nhìn về phía tên quý công tử kia, hỏi: “Ngươi chính là Lý Nguyên?”

Quý công tử đã mất kiên nhẫn, không nhịn được mà nói: “Ngươi lại là ai?”

Lý Nặc thản nhiên nói: “Ta chỉ là một người tốt bụng thấy chuyện bất bình thì đứng ra thôi. Ngươi đánh người khác trước mặt mọi người, còn đùa giỡn nữ tử nhà lành, trong mắt ngươi còn có luật pháp hay không?”

Quý công tử bị kẻ này chọc giận, không khỏi cười hai tiếng, hỏi: “Ngươi nói luật pháp với ta?”

Đám tùy tùng chung quanh gã thấy vậy cũng cười lên.

Chỉ có lão già phía sau gã là không cười.

Ánh mắt của lão từ đầu đến cuối đều nhìn vào Ngô quản gia sau lưng Lý Nặc.

Mặc dù đối phương không bộc lộ tu vi, nhưng trực giác của võ giả nói cho lão biết, đối phương không phải hạng người đơn giản, vị công tử trẻ tuổi này cũng không đơn giản chỉ là một người tốt gặp chuyện bất bình.

Ngọc Âm Các còn chưa giải quyết được rắc rối, bỗng nhiên lại xuất hiện một tên công tử bột, điều này khiến Phượng Hoàng rất đau đầu, nàng không muốn liên lụy người vô tội, nên đi đến trước mặt Lý Nặc, lo lắng nói: “Công tử, công tử mau đi đi, lần sau công tử đến Ngọc Âm Các, tiểu nữ sẽ miễn phí cho công tử. . .”

“Nhường đường, nhường đường!”

Lúc này, rất nhiều tiếng bước chân bỗng nhiên xuất hiện, hơn mười bóng người nối đuôi nhau đi vào, Vương huyện úy đi đầu, đến bên cạnh Lý Nặc, cung kính nói: “Công tử.”

Quan sai bỗng nhiên xuất hiện, lại cung kính với người kia như vậy, khiến vẻ trào phúng trên mặt quý công tử hơi cứng lại, biểu cảm nghi hoặc.

Kẻ này, không giống như người tốt bụng gặp chuyện bất bình nha. . .

Mà giống như kẻ chuyên môn đến gây sự.

Mặc dù gã không trêu nổi những người ở vòng tròn cao nhất của Trường An, nhưng gã cơ bản đều biết hết những người đo. Tuy nhiên, vì lý do cẩn thận nên gã vẫn ôm quyền với người kia, nói: “Tại hạ là Lý Nguyên, gia phụ Vân Dương Hầu, xin hỏi các hạ là?”

Gặp kẻ không quen, lời đầu tiên là báo gia môn, đây là lễ nghi và ăn ý của vòng tròn quyền quý.

Báo gia môn mới biết thân phận của đối phương, là người của phe phái nào, tránh cho người nhà đánh nhau.

Quan trọng hơn là, sau khi biết thân phận của đối phương, thì sẽ biết mình có trêu nổi hay không.

Nhất là khi đối phương biết tên mình, mà mình lại không biết gì về đối phương, điều này làm Lý Nguyên thấy hơi lo lắng.