TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 182: Phượng Hoàng 2

Phượng Hoàng cô nương đã thay một bộ quần áo khác, đi vào phòng rồi uyển chuyển thi lễ với Lý Nặc, cảm kích nói: “Đa ta công tử đã ra tay cứu giúp…”

Nàng mặc một chiếc bộ áo thấp ngực, toàn thân màu đỏ, giúp nàng tăng thêm vài phần yêu diễm.

Dưới cái cổ ngọc thon dài trắng nõn là một mảnh tuyết trắng trần trụi.

Da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, không có chút tì vết.

Trên cổ là một sợi dây chuyền ngọc, nổi bật dưới làn da trắng nõn, sẽ ưu tiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Sau khi ánh mắt bị hấp dẫn, đương nhiên sẽ không thể coi nhẹ khe sâu hun hút phía dưới dây chuyền rồi.

Lý Nặc dời mắt đi, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nói: “Không cần cảm ơn, loại chuyện này, ai gặp cũng không đứng nhìn. Nếu như sau này tên kia còn đến gây sự với cô nương, cô nương có thể đến Tống phủ hoặc huyện nha tìm ta. . .”

Hắn không thể thẩm phán Lý Nguyên, tuổi thọ không tăng, cũng không đột phá bình cảnh.

Phạm nhân dùng bạc chuộc tội, hắn sẽ không chiếm được lợi lộc gì.

Phượng Hoàng cô nương lộ vẻ vui mừng, lại nói: “Đại ân đại đức của công tử, tiểu nữ không thể báo đáp. . .”

Ánh mắt Lý Nặc cong lên, bỗng nhiên nói: ‘Nếu cô nương muốn báo đáp, vậy không phải là không thể. . .”

Nữ tử xinh đẹp kinh ngạc nhìn về phía hắn: “A?”

Thấy công tử trẻ tuổi này vươn tay về phía mình, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra vẻ bối rối, trong lòng cũng chợt trầm xuống.

Chẳng lẽ vị công tử nhìn như chính trực này cũng là một tên háo sắc, nàng không nên thay quần áo để thử lòng. . . đây thật là vừa thoát khỏi ổ sói thì rơi vào miệng cọp. . .

Lý Nặc cầm một bình hoa ở trên kệ sau lưng Phượng Hoàng cô nương, nói: “Bình hoa này rất đẹp, chắc nương tử nhà ta sẽ thích, có thể tặng cho ta hay không. . .”

Phượng Hoàng cô nương ngẩn người một lát, kinh ngạc gật đầu, nói: “Có thể, đương nhiên có thể. . .”

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng nhìn Lý Nặc rồi mở miệng: “Tiểu tử không còn gì nữa, chỉ biết một chút âm luật, nếu công tử không chê, tiểu nữ có thể gảy một khúc, đa tạ ân cứu giúp của công tử. . .”

Lý Nặc lắc đầu nói: “Đánh đàn thì không cần, nơi này có gì ăn không, vừa rồi ta đi hơi vội, trưa chỉ ăn hai cái màn thầu, có thể làm cho ta gì đó để ăn không?”

Hắn bận cả sáng ở huyện nha, về Tống phủ cũng không ăn cơm, vừa rồi lại vận động mạnh, lúc này đã rất đói.

Phượng Hoàng cô nương ngẩn người, gật đầu nói: “Tiểu nữ. . . tiểu nữ sẽ xuống dưới chuẩn bị, công tử chờ một lát. . .”

Chỉ chốc lát sau, Phượng Hoàng đã bê một tô mì lên.

Chỉ là một tô mì bình thường và hai quả trứng trần, phía trên có mấy cọng rau xanh và hành.

Mặc dù đơn giản, nhưng rất thơm ngon, Lý Nặc vốn rất đói, ngửi thấy mùi thơm thì bụng lập tức kêu òng ọc.

Nàng hơi ngượng ngùng: “Phòng bếp chỉ có mấy thứ này, tiểu nữ nấu bát mì, nếu công tử không chê, có thể nếm thử.”

Ngô quản gia đi vào phòng, dùng một cây ngân châm cắm vào trong tô mì, một lát sau bỏ ra, quan sát ngân châm không hề đổi màu, lúc này mới nói với Lý Nặc: “Thiếu gia, có thể ăn.”

Đây không phải ngân châm bình thường, mà là châm thử độc của Y gia, được rèn từ chân khí Y gia, có thể kiểm tra các loại độc trong thiên hạ, Lý gia chỉ có một cây, còn là Thuần Vương tặng.

Lý Nặc đã đói lắm rồi, lập tức cầm bát lên nếm thử một miếng, sau đó với nới Phượng Hoàng: ‘Không ngờ tay nghề của Phượng Hoàng cô nương lại tốt như vậy. . .”

Lý Nặc không quá coi trọng việc ăn uống, tô mì này mặc dù không ngon bằng đầu bếp Lý gia làm, nhưng lại có mùi vị của cơm nhà.

Trong trí nhớ xa xưa của hắn, mỗi khi mẹ nấu mì thì đều có mùi vị này.

Nể tình tô mì này, Lý Nặc cho nàng thêm 10 điểm.

Phượng Hoàng được Lý Nặc khen thì hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Công tử quá khen, thật ra tiểu nữ chỉ biết nấu mì. . .”

Thấy Lý Nặc ăn hết tô mì, còn uống hết cả nước, nàng lập tức nghi ngờ, chẳng lẽ tài nấu nướng của mình rất tốt?

Ăn uống no đủ, cũng nên đi huyện nha rồi, hôm nay hắn còn phải xử lý mấy bản án khác.

Lý Nặc đứng lên, nói: “Đi đây, đa tạ mì của cô nương.”

Phượng Hoàng vội vàng nói: “Công tử không ở lại thêm một lát sao?”

Lý Nặc không quay đầu lại, nói: “Không được, chiều này còn có việc, đúng rồi, nợ cô nương bốn lượng bạc, lần sau cộng vào tiêu phí của Tống Du đi. . .”

Đích thân đưa Lý Nặc ra ngoài, sau đó nhìn xe ngựa đi xa, trên mặt nàng hiện ra vẻ tươi cười, nói khẽ: “Đúng là một người thú vị. . .”

Mãi đến khi trở về Ngọc Âm Các, đi vào gian phòng được trang trí ấm áp trên lầu hai, sắc mặt của nàng mới trở nên âm trầm, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình, cắn răng nói: “Dám đánh ta. . . Xưa nay chưa từng có ai dám đánh ta, nếu lão nương không chém ngươi thành muôn mảnh, lão nương không phải Phượng Hoàng!”

Răng rắc!

Một ly rượu trên bàn bị nàng bóp thành bột mịn, vụn chậm rãi chảy xuống từ khe hở trên tay. . .