Vất vả lắm mới gặp được một tên con em quyền quý ngông cuồng phách lối, nhưng vẫn không thể đột phá, làm Lý Nặc có hơi thất vọng.
Buổi chiều trở về huyện nha, xử lý xong mấy vụ án, về nhà nhìn thấy nương tử và Mộ Nhi thì tâm trạng mới khá hơn.
Hắn tặng bình hoa lấy ở Ngọc Âm Các cho Tống Giai Nhân: “Nương tử, tặng nàng.”
Tống Giai Nhân đưa tay nhận bình hoa, chỉ cảm thấy hoa hoa cỏ cỏ trong bình rất đẹp, có một loại mỹ cảm không nói rõ.
Lý Nặc trở về phòng tìm sách đọc, khi đi ra sân thì phát hiện nương tử ngồi bên bàn đá, tâm trạng có hơi buồn rầu.
Vài đóa hoa trong bình bị nàng lấy ra, lúc thì lại cắm vào.
Lý Nặc đi qua hỏi: “Sao thế?”
Tống Giai Nhân chỉ vào bình hoa, nói: “Vừa rồi Mộ Nhi lấy một cành hoa ra, sau đó mặc kệ làm thế nào thì nó cũng không còn xinh đẹp như lúc trước nữa. . .”
Trên mặt Lý Nặc lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bình hoa này hắn cầm từ Ngọc Âm Các đến huyện nha, lại từ huyện nha mang về, trên đường đi phải cẩn thận từng li từng tí, tự nhiên không phải bình hoa bình thường.
Nói chính xác hơn, đây là nghệ thuật cắm hoa.
Chỉ vài đóa hoa hoa cỏ cỏ, nhưng không phải cắm bừa.
Cắm hoa cần rất nhiều kỹ thuật, lựa chọn tài liệu, lựa chọn số lượng hoa cỏ, co thấp, góc độ, thậm chí là cả vật chứa.
Cắm hoa đẹp có thể khiến người cảnh đẹp ý vui, vừa nhìn vào đã thấy vui vẻ, tinh thần thoải mái.
Đừng thấy chỉ là vài nhánh hoa và một cái bình nhỏ, nhưng muốn cắm đẹp thì không chỉ phải hiểu hoa cỏ, mà còn phải có thẩm mỹ nhất định, loại thẩm mỹ này có thể bồi dưỡng qua nhiều năm học tập hội họa. . .
Cắm hoa nhìn như đơn giản, nhưng nó là kỹ thuật còn khó hơn cả cầm kỳ thư họa.
Nương tử chữ còn không biết hết, càng đừng nói đến loại nghệ thuật có độ khó cao này.
Thấy dáng vẻ u sầu của nàng, Lý Nặc đành an ủi: “Không được thì thôi, lần sau ta lại mang về cho nàng một bình khác.”
Đám nữ tử trong Ngọc Âm Các đều đa tài đa nghệ, trong đó rõ ràng là có cao thủ cắm hoa.
Cùng lắm thì nhờ họ cắm lại một bình, hắn trả tiền là được.
Tống Du sưng mặt sưng mũi bước vào sân, khập khiễng đi qua, nói: “Muội phu, đệ về rồi. . .”
Tống Giai Nhân nhìn y một cái, Tống Du thường xuyên đánh nhau với người khác, bị thương là chuyện bình thường, chẳng qua là lần này có vẻ chật vật hơn mọi khi.
Sau khi Tống Du đến, nàng đã cầm bình hoa đi vào phòng, dự định thử lại vài lần.
Rõ ràng vẫn là mấy nhánh hoa đó, nhưng sao nàng lại không cắm được như lúc đầu chứ?
Tống Du ngồi xuống đối diện Lý Nặc, ôm quyền với hắn: “Hôm nay thật sự tạ ơn đệ.”
Lý Nặc khoát tay: “Nói bao nhiêu lần rồi, người một nhà đừng tạ ơn gì cả, ta đã nói rồi, chỉ cần huynh không gây sự, Trường An này không có bao nhiêu người có thể bắt nạt huynh.”
Tống Du vẫn hơi lo lắng, nói: “Lý Nguyên không đáng sợ, nhưng tên đó làm việc cho Cát Vương, Cát Vương lại không dễ trêu, ta sợ họ sẽ làm phiền đệ. . .”
Lý Nặc mặc dù không hiểu Cát Vương, nhưng hắn hiểu rõ Ngô quản gia.
Nếu như chuyện này nguy hiểm, Ngô quản gia đã nhắc nhở rồi.
Hắn vỗ vỗ bả vai Tống Du, nói: “Yên tâm đi, ta cũng không dễ trêu. . .”
. . .
Trường An, phủ Cát Vương.
Trong một cung điện vàng son lộng lẫy, tiếng nhạc chạm vào linh hồn không ngừng nghỉ, những vũ cơ khoác lụa mỏng đang nhảy múa uyển chuyện giữa đại điện.
Một người trẻ tuổi tràn đầy khí quý đang lười biếng nằm trên giường êm.
Vũ cơ trong điện mặc dù xinh đẹp, nhưng y đã chơi chán rồi.
Nữ nhân xinh đẹp hơn nữa, ngủ nhiều cũng sẽ chán, đây là đạo lý mà y hiểu ra từ năm 12 tuổi.
Lý Nguyên nói, Trường An có một vị thanh quan, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, còn am hiểu binh pháp.
Y đã ngủ với không ít nữ nhân biết cầm kỳ thư hoa, nhưng am hiểu binh pháp thì lại chưa gặp được.
Không thể không nói, cô nàng này đã mở ra một lối riêng, làm y thấy hơi hứng thú.
Đêm nay y phải kiểm tra nàng, xem nàng có am hiểu binh pháp thật hay không.
Hoàng vị. . . y không tranh nổi với mấy vị hoàng huynh kia, cuộc đời ngắn ngủi, không ngại hưởng thụ nhiều một chút.
So với làm hoàng đế, y càng muốn nếm tất cả món ngon trong thiên hạ, uống rượu ngon khắp thiên hạ, ngủ mỹ nhân toàn thiên hạ.
Đương nhiên, không phải y không muốn làm hoàng đế, chỉ trách mẫu phi sinh y quá muộn.
Lúc y còn đang tè dầm, mấy vị hoàng huynh kia đã bắt đầu tích lũy lực lượng, kết bè kết phái trên triều đình rồi, y sinh sau họ hơn mười năm, lấy gì đấu với họ?
Y cũng hiểu đạo lý này từ lâu rồi, cho nên xưa nay đều không có tâm tư tranh giành.
Ngước mắt nhìn vũ cơ bên dưới, y khoát tay nói: “Được rồi được rồi, nhảy tới nhảy lui, vẫn cứ là như cũ, tất cả đi xuống đi.”
Đám vũ cơ lập tức dừng lại, quỳ xuống đất hành lễ, rồi vội vàng lui ra ngoài.
Đúng lúc này, có người đi vào trong điện, cung kính nói: “Điện hạ, Lý Nguyên cầu kiến.”
Nghe thấy tên Lý Nguyên, Cát Vương cuối cùng cũng hơi hứng thú, lập tức ngồi thẳng người, nói: “Cho vào đi.”