Thành Long cảm thán: “Thông tin chi tiết ghê! Sao cậu lại hỏi thăm ra được?”
Diệp Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói tràn đầy sự đắc ý: “Chẳng có gì ghê gớm, Cờ yêu phụ trách đánh, tôi phụ trách nghe, cũng thoải mái lắm.”
Trên chiếc thuyền hải tặc gần đó, nhóm Cờ yêu ném mấy tên hải tặc mặt mũi bầm dập trong tay xuống biển, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chuyên nghiệp.” Trương Đạt Dã giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Cậu hơi kinh ngạc khi có thể gặp được một năng lực giả Sube Sube ở đây nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Đến cả trái tách rời Bara Bara còn đánh rồi cơ mà, trái Sube Sube có gì ghê gớm chứ.
Cậu vỗ đầu Perona: “Chuyên viên thẩm vấn thân mến, Diệp Ngôn đã cướp mất công tác của em rồi, em đang gặp nguy cơ thất nghiệp.”