TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 501:

Ăn Mày Lục Thủy là một tên ăn mày.

Đã cho rồi thì, là thủ đoạn trước khi thi triển Được Voi Đòi Tiên của khất tu.

Một tên ăn mày có danh tiếng rất lớn, đột nhiên nói ra câu đã cho rồi thì, một người có tư duy bình thường đều sẽ cho rằng hắn ta dùng kỹ pháp khất tu.

Nhưng Sở Thiếu Cường biết rất rõ, Ăn Mày Lục Thủy không phải khất tu.

Vương Phúc Kỳ bị lừa, thứ bị Ăn Mày Lục Thủy tự tay chạm qua, y tuyệt đối không nên đụng lần nữa.

Tay phải đã thối rữa, Vương Phúc Kỳ vô cùng quả quyết, lấy dao găm ra, chém vào tay phải từ khuỷu tay.

Ăn Mày Lục Thủy cười nói: "Chém ít quá."

Quả thật chém hơi ít, cánh tay bị chém đứt, vết thối rữa tiếp tục lan dọc theo cánh tay, Vương Phúc Kỳ kinh hãi, lại vung dao chém xuống từ bả vai.

Ăn Mày Lục Thủy lại cười một tiếng: "Chém muộn rồi."

Cánh tay bị chặt đứt, thân thể Vương Phúc Kỳ bắt đầu thối rữa, bệnh nhanh chóng lan khắp người y.

Sở Thiếu Cường rũ mắt nói: "Ăn Mày Lục Thủy, ngươi tới rất sớm."

Ăn Mày Lục Thủy mỉm cười, không nói gì.

Thôi Đề Khắc ở bên cạnh lên tiếng: "Bọn tôi cũng không muốn tới sớm, nhưng bạn của ông đần độn quá, hắn chủ động dâng mạng, làm ăn rẻ như vậy cũng không thể không làm."

Sở Thiếu Cường khẽ nhíu mày: "Quỷ tây dương, nơi này không phải là địa bàn của cậu, cậu chết ở đây cũng không có ai thấy, cậu lấy đâu ra tư cách nói chuyện làm ăn gì với tôi?"

Thôi Đề Khắc nhún vai, không nói gì nữa.

Làm ăn.

Trọng điểm của lời nói chính là hai chữ này, hai chữ này không phải nói cho Sở Thiếu Cường nghe, anh ta không chắc chắn người kia có phải ở đây hay không, nhưng đây là gợi ý anh ta có thể đưa ra.

Việc làm ăn bắt đầu rồi.

Ăn Mày Lục Thủy cười nói: "Đệ tử của ta không nói sai, đồng bọn của ngươi quả thật có chút dốt."

Vương Phúc Kỳ hướng về phía Sở Thiếu Cường hô: "Sở đại nhân, cứu tôi, ặc ặc ặc..."

Ầm!

Lời còn chưa dứt, thanh quản của Vương Phúc Kỳ thối rữa, chỉ còn lại âm thanh bong bóng khàn khàn.

Y đã vô phương cứu chữa, Sở Thiếu Cường biết rất rõ điều này.

Trong nháy mắt, thân thể Vương Phúc Kỳ hoàn toàn thối rữa, lập tức sụp đổ, dịch mủ bắn tung tóe lên người Sở Thiếu Cường.

Nếu những dịch mủ này thẩm thấu vào da Sở Thiếu Cường, cũng đủ để lấy mạng Sở Thiếu Cường.

Ăn Mày Lục Thủy thở dài: "Ngươi và hắn cũng xứng đôi, đều không thông minh."

Sở Thiếu Cường mang theo vẻ trào phúng nhìn Ăn Mày Lục Thủy: "Chỉ với trình độ hiện tại của ngươi thì cũng không có nhiều thay đổi so với năm xưa, nếu lúc đó không phải vì ngoại châu ra tay, ta cũng không đến mức chịu thiệt lớn như vậy!"

Một lớp vôi từ trên người Sở Thiếu Cường rơi xuống, cả dịch mủ của Vương Phúc Kỳ cũng rơi xuống đất, bản thân Sở Thiếu Cường không bị thương chút nào.

Ăn Mày Lục Thủy không hề kinh ngạc, Sở Thiếu Cường rất cẩn thận, luôn luôn phòng bị cũng hợp tình hợp lý.

Thôi Đề Khắc thấy vậy, lập tức bóp vỡ mụn nước trên mặt, dịch mủ màu xanh lục bay về phía Sở Thiếu Cường.

Sở Thiếu Cường vung tay lên, bột vôi mịn ngăn chặn dịch của mụn nước.

"Đệ tử của ngươi cũng ngạo mạn giống như ngươi, ngươi còn có chút bản lĩnh, hắn hoàn toàn không biết lượng sức mình." Sở Thiếu Cường lười liếc nhìn Thôi Đề Khắc.

Ăn Mày Lục Thủy cười nói: "Hắn trẻ người non dạ, chưa trải sự đời, nhìn thấy đại nhân vật như ngươi, khó tránh khỏi có chút luống cuống."

Thôi Đề Khắc không ngừng bóp vỡ mụn nước, để dịch mủ liên tục phun về phía Sở Thiếu Cường.

Biểu hiện của anh ta quả thật có chút luống cuống, đây là một phần kế hoạch của anh ta, anh ta chỉ muốn nhanh chóng thúc đẩy trận chiến giữa Ăn Mày Lục Thủy và Sở Thiếu Cường.

Đục nước béo cò, nước và cá đều có, còn người nội châu và Địa Đầu Thần ư? Anh ta căn bản không quan tâm.

Đối mặt với sự khiêu khích liên tục của Thôi Đề Khắc, Sở Thiếu Cường đương nhiên sẽ không chỉ phòng thủ, vôi trên người hóa thành sương mù dày đặc, bay về phía Ăn Mày Lục Thủy và Thôi Đề Khắc.

Ăn Mày Lục Thủy nhắc nhở Thôi Đề Khắc một câu: "Không muốn chết thì né đi."

Thôi Đề Khắc nhanh chóng né tránh, Ăn Mày Lục Thủy xoa xoa mũi, hắt hơi một cái, luồng khí mạnh mẽ thổi tan vôi.

Cùng lúc đó, mụn mủ trên người Ăn Mày Lục Thủy nổi lên từng tầng từng tầng, không ngừng nứt ra, trong vết nứt không có mủ, mà là một cái đầu nhỏ tròn vo ló ra, mang theo một đôi mắt to nhìn quanh bốn phía.

Đây là đầu chuồn chuồn, ổ bệnh giống như chuồn chuồn lần lượt bò ra khỏi mụn mủ, vỗ cánh bay ra.

Vôi rất khó cản ổ bệnh lớn như chuồn chuồn, cho dù có thể giết chết một phần cũng không có tác dụng gì, dù chỉ có một con chuồn chuồn bám trên người thì cũng sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Sở Thiếu Cường.

Sở Thiếu Cường không chút hoang mang tháo khăn quàng cổ xuống, ném lên không trung.

Khăn quàng cổ nhanh chóng mở rộng, bề mặt có một lớp keo dính, giống như giấy bắt ruồi, dính tất cả ổ bệnh xuống.

Trong lúc bắt chuồn chuồn, Sở Thiếu Cường âm thầm điều khiển vôi tiếp cận Ăn Mày Lục Thủy.

Ăn Mày Lục Thủy ợ một cái, hắn ta đang buồn nôn.

Trong dạ dày dâng lên một dòng nước chua, trước tiên hắn ta phun ra một phần để bao bọc toàn thân, lại ngậm một phần để bịt kín miệng mũi.

Đây là phòng bị chuyên dùng đối phó với vôi của Sở Thiếu Cường, dưới sự bảo vệ của nước chua, Ăn Mày Lục Thủy chịu đựng được vôi, nhanh chóng tiếp cận Sở Thiếu Cường.

Hắn ta có nền tảng võ tu, hơn nữa đối thủ không dám chạm vào hắn ta, cận chiến gần như chắc thắng.

Cách Sở Thiếu Cường chưa đến năm mét, một đám lửa đột nhiên bao trùm Ăn Mày Lục Thủy.

Hỏa tu?

Ngọn lửa cuồn cuộn nung chảy lớp vỏ dịch mủ, từng lớp độc tố bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể Ăn Mày Lục Thủy.

Còn có độc tu!

Cơ thể Ăn Mày Lục Thủy tiết ra chất lỏng sền sệt, sắp dập tắt được ngọn lửa trên người thì một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống, dập tắt lửa trước một bước.