TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 502:

Ai đã giúp Ăn Mày Lục Thủy?

Lần này hoàn toàn không cần giúp đỡ.

Ăn Mày Lục Thủy còn đang kinh ngạc, bên tai vang lên một giọng nói già nua: "Nhận nước của ta rồi, ngươi đứng yên đó cho ta!"

Phụng tu!

Nhận đồ của phụng tu phải trả thù lao cho phụng tu, phụng tu không cưỡng ép lấy mạng Ăn Mày Lục Thủy, lão biết rõ thực lực của Ăn Mày Lục Thủy, chỉ dùng kỹ pháp khống chế đầu gối của Ăn Mày Lục Thủy.

Khớp gối của Ăn Mày Lục Thủy cứng đờ, như bị hóa đá, hai chân không thể co duỗi cũng không thể di chuyển.

Hỏa tu nhanh chóng dùng lửa bao vây Ăn Mày Lục Thủy, Ăn Mày Lục Thủy dựa vào tu vi mạnh mẽ, cưỡng ép bẻ gãy khớp gối của mình, rồi để xương cốt mọc lại, nhanh chóng hồi phục, nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của phụng tu.

Hai chân vừa chạm đất, Ăn Mày Lục Thủy rơi thẳng vào vũng bùn, từ mắt cá chân chìm xuống đến eo.

Còn có nê tu?

Tính cả Vương Phúc Kỳ vừa bị Ăn Mày Lục Thủy hại chết, Sở Thiếu Cường đã mang theo năm trợ thủ.

Năm trợ thủ này đều nấp trong bóng tối, dựa vào pháp bảo của Sở Thiếu Cường để che giấu khí tức, Ăn Mày Lục Thủy không phát hiện ra một ai.

Lúc rơi vào vũng bùn, Sở Thiếu Cường xách theo một túi xi măng nhỏ, bước đến gần.

Túi xi măng này được chế tạo riêng cho Ăn Mày Lục Thủy, xi măng rắc lên người sẽ nhanh chóng đông cứng, Ăn Mày Lục Thủy sẽ bị cứng hoàn toàn, ngay cả cơ hội hóa thành dịch mủ để chạy trốn cũng không có.

Túi xi măng sắp đổ lên đầu, Ăn Mày Lục Thủy đã không thể tránh né.

Sở Thiếu Cường bỗng cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát, tay không nắm được gì.

Xi măng đâu?

Sao đột nhiên biến mất rồi!

Lý Bạn Phong trốn sau gốc cây, mơ hồ nghe thấy Găng Tay khen một tiếng: "Tay nghề tốt đấy."

"Hà Gia Khánh?"

Sở Thiếu Cường nghĩ đến Hà Gia Khánh đầu tiên, bởi vì ông ta vừa mới chịu thiệt dưới tay Hà Gia Khánh ở Vô Thân Hương.

"Gia Khánh, ra đây đi! Tôi đã nhìn thấy cậu rồi."

Sở Thiếu Cường nói dối, ông ta không biết Hà Gia Khánh lúc này đang ở đâu.

Hà Gia Khánh không mắc lừa, nhân lúc mọi người đang vây công Ăn Mày Lục Thủy, y đổ thẳng túi xi măng lên người tên nê tu.

Nê tu liều mạng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi xi măng, xi măng này có tính sát thương quá lớn đối với gã, trực tiếp phá hủy cấu trúc cơ thể của gã.

Hà Gia Khánh hất xi măng khắp nơi, các trợ thủ của Sở Thiếu Cường đều né tránh.

Nhân cơ hội này, Ăn Mày Lục Thủy phun ra hai dòng nước mũi từ lỗ mũi, dính lên người Sở Thiếu Cường.

Sở Thiếu Cường có vôi hộ thân, không sợ hai dòng nước mũi này.

Ăn Mày Lục Thủy cũng không định dùng hai dòng nước mũi này để khiến Sở Thiếu Cường bị thương, hắn ta muốn dùng nước mũi này để mượn lực trên người Sở Thiếu Cường nhằm thoát thân.

Trong ngực Sở Thiếu Cường bay ra hai cái kìm, nhổ nước mũi trên lưng.

Nhưng ông ta vẫn chậm một chút, Ăn Mày Lục Thủy đã nhanh hơn một bước, mượn lực thành công thoát ra khỏi vũng bùn.

Ăn Mày Lục Thủy gào lên một tiếng, toàn thân phun ra dịch mủ.

Sở Thiếu Cường có cách đối phó, các trợ thủ khác cũng có cách né tránh.

Chỉ có nê tu là đang lâm vào nguy hiểm, trên người gã dính xi măng, bước chân cực kỳ chậm chạp, không thể né tránh dịch mủ, chỉ dính lên trán một chút đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Không phải là muốn nứt ra, mà là thật sự nứt ra!

Lục ăn mày nhìn như ra tay tùy ý, nhưng thực tế thì chiêu nào cũng chí mạng, hộp sọ của nê tu nứt toác dưới cơn đau dữ dội, óc lập tức sôi lên, bắn ra khắp nơi.

Mất đi óc, nê tu đứng đờ tại chỗ, dần dần mất đi sức sống.

Nhưng cơ thể gã vẫn chưa chết hẳn, từng khối thịt từ trên người rơi xuống, cùng với tàn tích của khuy tu Vương Phúc Kỳ, hóa thành hàng trăm con "sên" bò lúc nhúc, dịch nhầy do chúng để lại trên mặt đất lan ra khắp nơi, một khi chạm vào sẽ nhiễm ổ bệnh của Ăn Mày Lục Thủy.

Lần này ngay cả Sở Thiếu Cường cũng khó lòng phòng bị, ông ta rắc vôi thành một vòng tròn, tạo cho mình một khu vực an toàn.

Hỏa tu không sợ, cứ đến là đốt.

Phụng tu rất thông minh, nấp bên cạnh hỏa tu.

Độc tu bình thường không hòa thuận với hỏa tu, y không đến gần hỏa tu, để tránh những con sên, y nấp dưới một gốc cây liễu.

Kỳ lạ, vừa rồi hình như không có cây liễu ở đây.

Y cảm thấy tình hình không ổn, cây liễu này có thể có mai phục, khả năng cao là Lục ăn mày không chỉ mang theo một trợ thủ.

Cách độc tu đối phó với mai phục rất đơn giản, không cần xác minh, cứ trực tiếp thả độc, đoán đúng thì lời to, đoán sai cũng không thiệt.

Từng tầng sương độc nhanh chóng bốc lên từ người tên độc tu, sắp bay đến tán cây thì hai con sên mang theo ổ bệnh của Ăn Mày Lục Thủy trượt trên tuyết đến bên chân độc tu.

Độc tu nhanh chóng né tránh, thân thủ của y rất nhanh, dễ dàng nhảy qua một vầng sáng, tránh được những con sên trên mặt đất.

Chờ đã, tại sao lại nhảy qua một vầng sáng?

Vầng sáng từ đâu ra?

Khi tránh né nguy hiểm, gặp phải thứ kỳ lạ thì nhất định phải tránh đi, nếu không có thể sẽ kích hoạt bẫy, đây là kinh nghiệm chiến đấu, cũng là bản năng.

Nhưng độc tu không hiểu, tại sao y nhảy qua vầng sáng, lại cảm thấy như bị lột da.

Y còn chưa nhận ra ai đã tấn công mình, Lý Bạn Phong đột nhiên xuất hiện, thân hình lướt qua.

Tốc độ nhanh thật, đây là lữ tu mà Lục ăn mày tìm đến!

Độc tu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đưa ra phán đoán.

Trên người có nhiều vết thương như vậy, là do vừa rồi trúng Đạp Phá Vạn Xuyên của lữ tu.

Bây giờ đối phương đang dùng Cưỡi Ngựa Xem Hoa, không thể để hắn biến mất khỏi tầm mắt.

Tên độc tu này cố chịu đựng vết thương, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khóa chặt ánh mắt vào Lý Bạn Phong, tay phải lập tức nổi lên, tập trung tất cả độc tố vào lòng bàn tay, chuẩn bị tung ra đòn chí mạng cho Lý Bạn Phong.

Y là tu giả tầng mười, giống như Quách Tiến Sĩ và Điền Đại Tùng, đang chờ lập công lớn để tấn thăng Vân Thượng.

Y tự biết mình, y biết bản thân không thể giết Ăn Mày Lục Thủy, mà công lao cứu Cát Tuấn Mô cũng sẽ không được tính cho y.

Nhưng nếu có thể giết một trợ thủ của Ăn Mày Lục Thủy thì cũng đủ để tấn thăng Vân Thượng, nắm chắc cơ hội được sắc phong lần sau, rồi lại đi qua vầng sáng một lần nữa...

Lại là vầng sáng...

Vầng sáng kia dường như đưa tên độc tu này vào cơn ác mộng.

Y dùng ánh mắt khóa chặt Lý Bạn Phong, vừa tìm cơ hội phản công, vừa phải đề phòng Ăn Mày Lục Thủy, không ngờ vầng sáng lại lướt qua dưới chân.

Độc tu còn chưa hiểu rõ vầng sáng từ đâu đến thì đã bị lột thêm một lớp thịt.

Lần này bị thương không nhẹ, thân thể lảo đảo, vầng sáng đột nhiên chạy qua chạy lại dưới chân y mấy lần.

Một lần qua lại là hai lần.

Mấy lần qua lại, tương đương với bị ngàn vạn lưỡi đao cắt xẻo mấy chục lần, toàn thân tên độc tu đầy vết thương, nhất thời không thể di chuyển.

Lý Bạn Phong dùng Quy Tâm Tự Tiễn, cầm lưỡi liềm móc vào đầu tên độc tu, kéo y về Tùy Thân Cư.

"Nương tử, đây là độc tu, hơi cay, nàng ăn từ từ thôi."

Máy hát nào còn nuốt nổi nữa: "Tướng công à, chiến trường nguy hiểm, chàng tuyệt đối phải cẩn thận!"