TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 622:

Trong sảnh Quan Phòng, Liêu Tử Huy cau mày nhìn báo cáo.

Gần đây, sảnh Quan Phòng vừa mới thiết lập liên lạc với Thánh Hiền Phong, quan hệ song phương vốn còn nhiều không gian phát triển, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy.

Thánh Hiền Phong đã không còn, Thánh Nhân sống chết chưa rõ, toàn bộ đồi Tiện Nhân giờ toàn là Đao Lao Quỷ, Liêu Tử Huy nghĩ mãi mà không hiểu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tại sao lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Mọi công tác trước đây đều đổ sông đổ bể, Liêu Tử Huy đang nghĩ xem phải làm thế nào để báo cáo với cấp trên thì phó tổng sứ Hạ Thư Dân bước vào: "Tổng sứ, vẫn chưa có tin tức gì về Bóng Đèn."

Liêu Tử Huy thở dài, nhìn chằm chằm Hạ Thư Dân một hồi lâu.

Y biết lai lịch của Hạ Thư Dân không đơn giản, cũng biết sau khi y nghỉ hưu, Hạ Thư Dân rất có thể sẽ tiếp quản chức vụ tổng sứ, khi nói chuyện với Hạ Thư Dân, y luôn giữ thái độ kiềm chế, nhưng lần này y thật sự không nhịn được nữa.

"Tiểu Hạ, tại sao cậu cứ nhất định phải để Bóng Đèn đi giám sát Lý Thất? Bóng Đèn mới lần đầu đến Phổ La Châu, cậu để cậu ta đi tìm Lý Thất làm gì? Cậu muốn cậu ta chết sớm hay sao?"

Hạ Thư Dân cúi đầu nói: "Chuyện này là do tôi sơ suất, nhưng Bóng Đèn đã gặp chuyện không may, bên phía Lý Thất có phải cũng nên cho một lời giải thích?"

"Ai nói gặp chuyện không may?"

Liêu Tử Huy nổi giận: "Thấy xác chưa? Chưa thấy xác thì người ta vẫn còn sống, đi tìm đi, đào ba thước đất cũng phải tìm về cho tôi!"

Hạ Thư Dân rời khỏi văn phòng của Liêu Tử Huy, trong vẻ mặt chán nản có một nụ cười khó phát hiện.

Liêu Tử Huy sốt ruột rồi.

Sốt ruột là tốt.

Sốt ruột mới chịu vào khuôn phép!

Bóng Đèn chắc chắn đã chết, tìm được xác hay không chẳng quan trọng, chỉ xem Liêu Tử Huy còn chịu đựng được bao lâu.

Bóng Đèn cầm con dao nhỏ, lột da một con bọ ngựa mặt cá còn chưa thành thạo, cẩn thận treo trước cửa lều, cười hề hề nói: "Thẩm đại thúc, tôi lột da xong rồi."

Cục Ám Tinh hàng năm sẽ cử người đến Phổ La Châu để bồi dưỡng, Trung Nhị đã đăng ký nhưng không được chọn, Bóng Đèn không muốn đến thì lại bị ép đến.

Sau khi đến, gã nhận được lệnh của tân phó tổng sứ Hạ Thư Dân, đến Tiêu Dao Ổ giám sát Lý Thất, kết quả bị Lý Thất đưa đến tân địa, gặp phải một con dị quái hung dữ, trải qua một trận ác chiến, được lão thợ săn Thẩm Học Vĩnh cứu sống.

Những ngày qua, gã sống cùng Thẩm Học Vĩnh ở tân địa, vừa học hỏi kiến thức về tân địa, vừa làm phụ tá cho Thẩm Học Vĩnh, lột da là một trong những công việc hàng ngày của gã.

Thẩm Học Vĩnh bước ra từ trong lều, cầm miếng da lên nhìn.

Trên da có không ít vết dao, Thẩm Học Vĩnh nhíu mày: "Đây là da loại một, đến tay cậu thành loại ba, cậu thật sự không phải là người nên làm nghề này."

Bóng Đèn xấu hổ nói: "Còn hai con bọ ngựa nữa, tôi sẽ luyện tập cho tốt."

Thẩm Học Vĩnh xua tay: "Cậu đừng luyện nữa, chuyến buôn bán này của tôi sẽ bị cậu làm lỗ vốn hết, đi về phía đông hai mươi dặm là thôn Lam Dương, đến thôn Lam Dương thì cậu tìm xe, mau chóng về thành Lục Thủy đi."

Bóng Đèn xoa tay nói: "Đừng mà, Thẩm đại thúc, ngài dẫn tôi đi đi, hai mươi dặm đường xa quá, trên đường lại xảy ra chuyện gì..."

Thẩm Học Vĩnh khịt mũi: "Hai mươi dặm đường còn phải để tôi dẫn cậu đi, cậu ăn cơm có cần tôi đút không?"

Bóng Đèn rầu rĩ nói: "Đây là tân địa, gặp phải dị quái, tôi thật sự không đối phó được."

"Chỗ này cách chính địa rất gần, không có dị quái gì lợi hại hết."

"Lúc trước gặp con rồng đỏ kia rất lợi hại, thứ đó suýt chút nữa đã lấy mạng tôi."

"Rồng đỏ gì?" Thẩm Học Vĩnh chán ghét nói: "Đó chỉ là con giun đất, tôi đối phó với thứ đó còn chẳng cần dùng dao!"

"Thẩm đại thúc, ngài nhìn nhầm rồi, đó làm sao có thể là giun đất, động một cái là trời long đất lở."

Thẩm Học Vĩnh không biết nên nói gì: "Tôi là thể tu! Nguyên thân của tôi chính là giun đất, thứ đó mà tôi có thể nhận nhầm sao?

Cậu cũng không còn nhỏ nữa, dám đến tân địa lang bạt, kiểu gì cũng phải có chút tài nghệ chứ? Cho dù không có tài nghệ, ít ra cũng phải có chút gan dạ chứ?

Đến thôn Lam Dương chỉ có một con đường, đã là đàn ông thì cậu phải tự đi qua đó, nếu thật sự không dám đi, cậu quỳ xuống dập đầu, tìm người khác đưa cậu qua, tôi không hầu hạ cậu nữa!"

Thẩm Học Vĩnh đuổi Bóng Đèn đi, lão thợ săn này vừa gan dạ vừa có tay nghề, rất có tiếng tăm trong giới thợ săn, năm đó Lý Bạn Phong đi vườn Quýt, đều là nhờ lão chỉ đường, dẫn theo Bóng Đèn ra ngoài, không kiếm được tiền đã đành, lại còn mất mặt.

Bóng Đèn bất đắc dĩ, theo bản đồ Thẩm Học Vĩnh đưa cho, lấy hết can đảm đi về phía thôn Lam Dương.

Trên đường đi gặp phải vài dị quái, sau một thời gian rèn luyện cùng Thẩm Học Vĩnh, Bóng Đèn cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, vài dị quái nhát gan có thể dọa được, vài dị quái hiểu chuyện có thể nói lý lẽ, gặp phải dị quái vừa không nói lý lẽ cũng vừa không dọa được, Bóng Đèn bôi dầu vào lòng bàn chân, nói chạy là chạy.