Đến thôn Lam Dương, nhìn thấy nhà cửa, cũng nhìn thấy thôn dân.
Đây mới là nơi con người ta nên ở, tuy hơi tồi tàn một chút, nhưng vẫn hơn tân địa rất nhiều.
Tâm trạng Bóng Đèn rất tốt, đồng thời bùng nổ tự tin.
Tân địa cũng đã vượt qua, còn có cái gì không vượt qua được?
Phổ La Châu cũng chỉ có vậy mà thôi!
Suốt những ngày qua ở tân địa vẫn luôn đi theo Thẩm Học Vĩnh ăn lương khô, Lý Thất cho gã hai hộp thịt hộp, cũng bị giun đất cướp mất.
Phía trước có một quán mì, ngửi thấy mùi thơm phức, Bóng Đèn bước vào quán, kéo ghế ngồi xuống bên bàn, nói với tiểu nhị: "Lấy thực đơn."
Vừa nghe gã muốn thực đơn, tiểu nhị đã hiểu.
Người này chưa từng đến quán mì này.
"Khách quan, quán chúng tôi không có thực đơn, ngài muốn ăn gì cứ nói, sơn hào hải vị thì quán nhỏ không có, cơm nhà chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng."
Bóng Đèn gật đầu: "Món đặc sắc nhất của các anh là gì?"
"Chúng tôi là quán mì, món đặc sắc nhất là mì thịt dê."
"Giá bao nhiêu?"
"Mì hai mươi, giá cả công bằng, ngài muốn bát lớn hay bát nhỏ?"
"Cho một bát lớn, thêm thịt dê."
Tiểu nhị ngẩn ra: "Ngài còn muốn thêm thịt dê?"
Bóng Đèn cười nói: "Sợ gì, tôi cho anh thêm tiền là được rồi, xào cho tôi hai dĩa dưa cải."
Tiểu nhị lại ngẩn ra: "Ngài còn muốn gọi món?"
Bóng Đèn nhíu mày: "Món ăn gia đình không biết làm hả?"
Tiểu nhị cười ngây ngô: "Ngài nói tên món đi."
"Các người cứ làm theo ý mình, làm hai món đặc sắc ngon miệng là được!"
"Được rồi!"
Tiểu nhị vui vẻ đi vào bếp, những khách hàng xung quanh đều ngạc nhiên nhìn Bóng Đèn.
Bóng Đèn biết trong này có vấn đề, cũng biết bữa ăn này không rẻ.
Không rẻ thì có thể đắt đến cỡ nào?
Chỉ cần không quá đáng thì đưa tiền là được, nếu làm quá đáng thì sẽ động thủ, mình còn sợ anh ta sao?
Mình cũng là ám năng giả, ở Phổ La Châu, đây gọi là người có tu vi.
Bóng Đèn cầm đũa lên, hôm nay nhất định phải ăn cho thật đã ghiền!
Một tiếng đồng hồ sau.
Bóng Đèn mặc quần đùi, mặt đầy vết thương, đi ra khỏi quán mì.
Mì tính theo cọng, thịt dê tính theo sợi, điều này khiến Bóng Đèn không thể nào ngờ tới.
Tiền thì không đòi lại được, Bóng Đèn còn đang nghĩ xem có thể xin thêm bộ quần áo không.
Chưởng quỹ quán mì cầm dao phay, lau vết máu trên mặt, cười với Bóng Đèn: "Khách quan, ngài còn muốn ăn mì?"
Họ đã đánh nhau một trận, đánh rất khốc liệt.
Nếu thật sự liều mạng, Bóng Đèn chưa chắc đã thua chưởng quỹ này.
Nhưng Bóng Đèn cảm thấy không đáng để liều mạng vì một bữa ăn.
Hơn nữa bọn họ đông người, ai có thể ngờ cả quán này đều là thuộc hạ của chưởng quỹ.
Đi xa rồi, Bóng Đèn quay đầu nhìn quán mì, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Đợi mình về sảnh Quan Phòng, nói chuyện này với Liêu tổng sứ, nhất định phải lật tung cái quán chó má này lên.
Nhưng làm sao để về sảnh Quan Phòng?
Đầu thôn có xe ngựa, Bóng Đèn tiến lên hỏi: "Có xe đi thành Lục Thủy không?"
Ông chủ xe cười đáp: "Thành Lục Thủy thì dễ thôi, nhưng cậu có tiền không? Trên người cậu chỉ còn cái quần đùi, chẳng lẽ còn định cầm đồ?"
Bóng Đèn nói: "Ông đưa tôi đến thành Lục Thủy, đến nơi, tôi đưa gấp đôi tiền xe."
"Đợi đến thành Lục Thủy, nếu cậu một xu cũng không lấy ra được, tôi còn tìm ai đòi? Chẳng lẽ còn đưa cậu trở lại? Tiểu tử, nhìn cậu còn trẻ, trắng trẻo sạch sẽ, tìm việc gì kiếm tiền đi, chỉ mặc cái quần đùi, còn đứng bẹo hình bẹo dạng ở đầu thôn, cậu không thấy xấu hổ sao?"
Mấy ông chủ xe khác ở xung quanh đều cười nhạo Bóng Đèn.
Bóng Đèn nghiến răng, nhảy vọt lên, nhảy ra sau lưng ông chủ xe, một tay kẹp cổ ông chủ xe.
Sau chuyện ở quán mì, Bóng Đèn đã hiểu, muốn sinh tồn ở Phổ La Châu thì không thể làm người tốt!
Thấy cảnh này, mấy ông chủ xe khác vây quanh, hét lên: "Mày muốn làm gì? Không trả được tiền xe, còn muốn làm loạn ở đây sao?"
Bóng Đèn nói: "Tôi chưa từng nói là không trả tiền xe, chỉ cần đến thành Lục Thủy, tiền này tôi trả gấp đôi, tôi hỏi ông lần nữa, ông đi hay không!"
Ông chủ xe khuyên nhủ: "Người anh em, bớt giận, tôi biết cậu gặp khó khăn, vừa nãy nói đùa với cậu thôi, đừng nói gấp đôi tiền xe, dù cậu không đưa một xu, tôi chở cậu đi một chuyến thì có làm sao?
Trên xe tôi có chiếc áo da, nếu cậu không chê thì cứ khoác lên người mặc, đúng lúc tôi phải đến thành Lục Thủy đón người, tiện đường đưa cậu một đoạn!"
Bóng Đèn buông ông chủ xe ra, ở Phổ La Châu này, rốt cuộc vẫn phải dựa vào nắm đấm mà nói chuyện.
Ông chủ xe lập tức lên đường, đi từ chiều đến tận đêm khuya.
"Tiểu tử, chuyến này tôi đón người gấp, phải đi suốt đêm, nếu cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trên xe."
Bóng Đèn đáp lại một tiếng, nhưng gã nào dám ngủ, suốt dọc đường mở to hai mắt, ánh mắt không rời khỏi ông chủ xe.
Qua một ngọn đồi, ông chủ xe đột nhiên quất roi: "Tiểu tử, ngồi cho chắc!"
Vừa dứt lời, hai con ngựa kéo xe đồng loạt giơ vó trước lên.
Xe ngựa rung lắc, hất Bóng Đèn xuống xe, Bóng Đèn muốn đứng dậy, nhưng cái áo da lão cho gã mượn lại như dây thừng, quấn chặt lấy người, khiến gã không thể động đậy.