TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 750: Cao thủ hai đạo môn Tống Thiên Hồn

Quy Kiến Sầu và đám quỷ bộc dưới trướng y đều mắc bệnh, một loại bệnh lây lan qua lời nói.

Xem tình hình, bệnh của bọn họ không nhẹ, Quy Kiến Sầu vẫn ôm ngực, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.

Quỷ bộc giơ tờ giấy trắng, chắp tay về phía Lý Bạn Phong, bọn họ hy vọng Lý Bạn Phong cầu xin Tôn Thiết Thành cứu mạng cho họ.

Nhưng nếu đã muốn tìm Tôn Thiết Thành thì tại sao lại đến thôn Tùng Lĩnh? Chẳng phải nên đến thành Ngu Nhân sao?

Lý Bạn Phong vẫn chưa hiểu rõ tình hình, hắn nói với mọi người: "Sư huynh đang ở trong thành sao?"

Quy Kiến Sầu liên tục gật đầu.

Lý Bạn Phong nói: "Mọi người cứ chờ ở đây, tôi đi tìm ông ấy."

Thôn Tùng Lĩnh trống không, chỉ còn lại Quy Kiến Sầu và quỷ bộc của y, thôn dân đâu? Mao Thảo Diệp đâu?

Trước tiên tìm Tôn sư huynh đến chữa khỏi cho Quy Kiến Sầu, sau khi hỏi rõ có lẽ sẽ hiểu ra.

Lý Bạn Phong vừa định rời đi, bỗng thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, mặc áo trắng quần đen, tóc chải bóng mượt, đứng trước cửa nhà.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm Quy Kiến Sầu, đánh giá y từ trên xuống dưới, nghe câu này, hai người hẳn là quen biết nhau.

Quy Kiến Sầu vừa hành lễ vừa chắp tay với người đàn ông, tên quỷ bộc bên cạnh giơ một tờ giấy trắng, trên giấy trắng viết:

"Bọn ta bị bệnh, vừa nói chuyện là sẽ lây, cầu xin ngài cứu mạng bọn ta."

Người đàn ông này là y tu?

Có thể chữa khỏi loại bệnh kỳ lạ này, xem ra y thuật không thấp.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nói nghe thật thú vị, các ngươi đến đây suýt nữa gây ra tai họa, dựa vào đâu mà ta phải cứu các ngươi?"

Quy Kiến Sầu nhìn quỷ bộc một cái, quỷ bộc vội vàng viết: "Bởi vì ngài là thiên hạ đệ nhất hiệp sĩ, bởi vì ngài là thiên hạ đệ nhất anh hùng, ngài không nỡ thấy chết mà không cứu!"

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nói những lời nịnh nọt này có tác dụng gì?"

Nói xong, người đàn ông nắm lấy cổ tay Quy Kiến Sầu, bắt mạch cho y.

Bắt mạch xong, người đàn ông vuốt râu, thở dài nói: "Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ."

Quy Kiến Sầu mím môi, muốn nói gì đó, nhưng không dám lên tiếng.

Một tên quỷ bộc bên cạnh giơ tờ giấy trắng: "Ngài có biết y thuật không?"

Người đàn ông lắc đầu, trả lời rất thẳng thắn: "Không biết!"

Lý Bạn Phong cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Không biết y thuật, vậy còn ở đây bắt mạch cái gì?

Hành vi của Quy Kiến Sầu càng khiến người ta khó hiểu, hình như y biết người đàn ông này không hiểu y thuật, nhưng tại sao còn cầu xin hắn ta cứu mạng?

Người đàn ông đứng dậy, nói với Quy Kiến Sầu: "Thôi được, ta vẫn là người mềm lòng, cho ngươi một cơ hội, chỉ một lần.

Nếu ngươi thắng, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi, nếu ngươi thua, lập tức rời đi, dù ngươi không đi được, cũng phải bảo thuộc hạ khiêng ngươi đi, ngay cả thi thể ngươi cũng không được để lại ở đây, đồng ý không?"

Có ý gì, đây là muốn tỷ võ sao?

Trạng thái hiện tại của Quy Kiến Sầu hình như không thích hợp để tỷ võ.

Quy Kiến Sầu nghiêm túc gật đầu với người đàn ông.

"Được!"

Người đàn ông lấy ra một cái cốc lắc xúc xắc, bỏ ba viên xúc xắc vào trong cốc, lắc lên lắc xuống.

Thì ra là cược xúc xắc.

Thủ pháp của người đàn ông này cực kỳ thành thạo, cốc lắc xúc xắc ban đầu ở tay phải, xoay quanh đỉnh đầu ba vòng rồi lại đến tay trái. Trượt thẳng trên mu bàn tay trái đến vai, từ vai trái trượt sang vai phải, lại từ vai phải trượt đến tay phải.

Đầu ngón tay phải khẽ nhấc, cốc lắc xúc xắc bay lên không trung, đợi khi cốc rơi xuống, người đàn ông đưa tay đè cốc lắc xúc xắc lên bàn, nói với Quy Kiến Sầu: "Đặt cược đi!"

Quy Kiến Sầu nhìn quỷ bộc, quỷ bộc đưa giấy đến gần Quy Kiến Sầu.

Quy Kiến Sầu ôm ngực, cầm bút lông, chấm mực, viết một chữ lên giấy: "Tài!"

Người đàn ông nói với Quy Kiến Sầu: "Ngươi nghĩ kỹ chưa, đây là đánh cược mạng của ngươi, không được hối hận đâu!"

Quy Kiến Sầu gật mạnh đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không hối hận.

"Được! Mở!"

Người đàn ông mở cốc lắc xúc xắc, ba viên xúc xắc bốn, năm, sáu điểm, đúng là tài.

Người đàn ông im lặng một hồi lâu, thở dài: "Thôi vậy, đây là ý trời, ta sẽ cứu các ngươi một lần, người không liên quan, tạm thời tránh đi."

Người không liên quan, chỉ có một mình Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong nghe vậy, vội vàng lui ra khỏi sân, hai tên quỷ bộc đóng cửa sân lại.

Với tu vi hiện tại của Lý Bạn Phong, không hề thiếu thủ đoạn nhìn trộm và nghe lén, nhưng hắn không làm vậy, Quy Kiến Sầu đang cầu xin người ta chữa bệnh, không thể vì nhất thời tò mò mà làm hỏng chuyện chính.

Hơn nửa tiếng sau, cửa mở ra.

Quy Kiến Sầu đang rối rít cảm ơn người đàn ông: "Tống sư đệ, ca ca nợ ngươi một mạng, cả nhà trên dưới chúng ta đều nợ ngươi, sau này có việc gì cứ việc mở miệng."

Quy Kiến Sầu đã dám nói chuyện.

Điều này chứng tỏ y đã khỏi bệnh.

Người đàn ông này là sư đệ của y?

Quy Kiến Sầu tiến lên giới thiệu: "Lão Thất, vị này là sư đệ của ta, tên là Tống Thiên Hồn, là cao thủ mở hai môn, trong mắt ca ca, đây là anh hùng kiệt xuất, nhân trung long phượng!"

(*mở hai môn = nhập 2 đạo môn)

Tống Thiên Hồn cười lạnh một tiếng: "Những lời nịnh hót này mà ngươi vẫn còn nói ra được? Loại người giả dối như ngươi thật sự khiến người ta chán ghét!"

Nói xong, Tống Thiên Hồn lấy quạt xếp ra, phe phẩy hai cái, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

Hình như hắn ta không quá chán ghét.

Tống Thiên Hồn, cái tên này rất đặc biệt, cộng thêm hắn ta là sư đệ của Quy Kiến Sầu, hẳn là yểm tu.

Quy Kiến Sầu nói hắn ta là cao thủ mở hai môn, một môn tu vi khác của hắn ta là gì? Là y tu sao?

Nhưng vừa rồi hắn ta nói hắn ta không biết y thuật.

Tống Thiên Hồn và Lý Bạn Phong ôm quyền với nhau, xã giao vài câu, coi như làm quen.

Tống Thiên Hồn lại nói với Quy Kiến Sầu: "Sư huynh, ta coi như đã rõ bệnh tình của ngươi, nhưng bệnh này từ đâu mà đến thì ta vẫn chưa hiểu rõ, ta chưa từng nghe nói có loại bệnh lây qua lời nói."

Quy Kiến Sầu không dám nói thật, đến Thánh Hiền Phong là nhiệm vụ Tôn Thiết Thành giao cho y, cho y một trăm lá gan, y cũng không dám nói chuyện này ra.

"Ta cũng không biết bệnh này từ đâu mà đến, hôm nay ta vốn định đến thành Lục Thủy một chuyến, vừa đến cổng thành đã cảm thấy tức ngực từng cơn.

Lúc đầu còn có thể chịu đựng được, sau đó càng ngày càng khó chịu, quỷ bộc dưới trướng ta cũng có y tu, ta để quỷ bộc xem thử, kết quả bệnh không được chữa khỏi, quỷ bộc lại còn bị lây."

Vừa nói, Quy Kiến Sầu liếc nhìn Lý Bạn Phong một cái.

Trọng điểm của câu này là, quỷ bộc dưới trướng Quy Kiến Sầu có y tu.

Điều này cũng giống như nói cho Lý Bạn Phong biết tình huống của Tống Thiên Hồn, bản thân Tống Thiên Hồn không biết y thuật, cũng là yểm tu giống như Quy Kiến Sầu, hắn ta chữa bệnh dựa vào quỷ bộc.

Lý Bạn Phong suy nghĩ, chữa bệnh dựa vào quỷ bộc? Chuyện này hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Quy Kiến Sầu tiếp tục nói: "Quỷ bộc cũng không biết tại sao lại bị lây bệnh, quay đầu lại bàn bạc với những quỷ bộc khác, kết quả vừa mở miệng nói chuyện, những quỷ bộc khác đều bị lây, đều cảm thấy đau ngực.

Ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy đến thôn Thiết Môn tìm ngươi, nhưng đến thôn rồi, lại phát hiện ngươi trốn tránh không muốn gặp ta, lòng ta nguội lạnh!"

Vừa nói, Quy Kiến Sầu lại liếc nhìn Lý Bạn Phong, câu này có hai trọng điểm.

Một là Quy Kiến Sầu đến thôn Thiết Môn là để tìm Tống Thiên Hồn, không tìm thấy Tống Thiên Hồn, mới cầu cứu Lý Bạn Phong.

Hai là Quy Kiến Sầu không hề nhắc đến chuyện của Tôn Thiết Thành, Lý Bạn Phong cũng tuyệt đối không được nhắc đến.

Tống Thiên Hồn nói: "Sư huynh, chuyện này là ngươi làm không đúng, ngươi biết rõ mình bị nhiễm bệnh, lại còn đến thôn này, chẳng lẽ không sợ cả thôn này đều bị ngươi hại chết hay sao?"

Quy Kiến Sầu cúi đầu nói: "Sư đệ dạy dỗ đúng, chuyện này là ta làm không đúng."

Tống Thiên Hồn suy nghĩ một lúc: "Ngươi vừa nói lúc đến thành Lục Thủy đã bị nhiễm bệnh này, chẳng lẽ là do Ăn Mày Lục Thủy gây ra?"

Quy Kiến Sầu gật đầu: "Ta nghi ngờ là do Lục ăn mày làm, món nợ này ta nhất định phải tính sổ rõ ràng với hắn!"

Nghe vậy, Lý Bạn Phong có chút căng thẳng.

Chuyện này thật sự là do Lục ăn mày làm? Lục ăn mày thoát ra khỏi Đao Quỷ Lĩnh rồi?

Tống Thiên Hồn nghe vậy, quay lưng lại nói: "Ta và Lục ăn mày không qua lại nhiều, cũng không có thù oán gì, ân oán giữa hắn và sư huynh, ta không tiện nhúng tay vào."

Quy Kiến Sầu liên tục xua tay: "Chuyện báo thù không dám làm phiền sư đệ, vi huynh tự mình xử lý là được, ân tình này của sư đệ, vi huynh nhớ kỹ, ta còn có việc gấp phải đi trước, lão Thất, cậu đến đây là muốn..."

Quy Kiến Sầu muốn dẫn Lý Bạn Phong đi cùng, nhưng bây giờ Lý Bạn Phong chưa thể đi.

Lý Bạn Phong nhìn Tống Thiên Hồn nói: "Tôi và Tống tiền bối còn có việc muốn thương lượng."

"Vậy cậu phải thương lượng cho kỹ, ở địa bàn thôn Thiết Môn này, nói chuyện với Tống sư đệ nhất định phải chú ý chừng mực."

Quy Kiến Sầu rời đi, đây là lần ám thị thứ ba của y, Lý Bạn Phong đã hiểu, vị Tống Thiên Hồn này chính là Địa Đầu Thần của thôn Thiết Môn.

Lý Bạn Phong từng nhờ người kéo xe tìm Địa Đầu Thần, lúc đó không tìm thấy, hôm nay lại gặp ở đây.

Tống Thiên Hồn nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong một lúc: "Nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là chủ thôn của thôn Thiết Môn? Chủ thôn tên là Chủ Thôn."

Lý Bạn Phong không phủ nhận: "Tiền bối nói không sai."

Tống Thiên Hồn gật đầu với nụ cười tán thưởng: "Ngươi đã làm không ít việc thiết thực cho thôn Thiết Môn, có thể thấy lòng dạ của ngươi không tệ, cũng rất có thủ đoạn, nhưng ta phải nói rõ, ta tuyệt đối sẽ không nhường vị trí Địa Đầu Thần này."

Lý Bạn Phong lắc đầu: "Tiền bối lo xa rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc làm Địa Đầu Thần của thôn Thiết Môn, hôm nay tôi đến đây là để tìm một người bạn.

Hắn tên là Mao Thảo Diệp, là một thanh niên bán gạo, đến thôn Tùng Lĩnh rồi nhưng người lại không thấy đâu, thôn dân trong thôn này cũng không thấy đâu, có lẽ tiền bối biết bọn họ đi đâu chứ?"

Tống Thiên Hồn gật đầu: "Quả thực ta biết, nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Lý Bạn Phong nhíu mày: "Ý của tiền bối là?"

Tống Thiên Hồn lấy ra một nắm đồng bạc, tay trái ném sang tay phải, tay phải ném sang tay trái, đồng bạc bay lượn, khi thì như thác bạc chảy, khi thì như ngân long bay vút, thủ pháp rất hoa mỹ.

Ánh bạc lóe lên, Tống Thiên Hồn thu hai tay lại, đưa ra trước mặt Lý Bạn Phong: "Chúng ta hãy đánh cược một ván, nếu ngươi thắng cược, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật, nếu ngươi thua cược, lập tức rời khỏi thôn Tùng Lĩnh, coi như chưa từng gặp ta."

"Được!" Lý Bạn Phong đồng ý.

Tống Thiên Hồn đưa tay phải ra nói: "Ngươi hãy đoán xem đồng bạc trong tay ta là số lẻ hay số chẵn?"

Lý Bạn Phong nói: "Là số lẻ."

Tống Thiên Hồn nhíu mày: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi nghĩ kỹ rồi." Lý Bạn Phong nói: "Tiền bối tổng cộng lấy ra mười một đồng bạc, tay phải năm đồng, tay trái sáu đồng, tuyệt đối không sai."

Tống Thiên Hồn im lặng một lúc, xòe tay phải ra.

Trong tay phải quả nhiên có năm đồng bạc.

Thủ pháp của hắn ta quả thực hoa mỹ, nhưng vì quá phô trương, khiến đồng bạc lơ lửng trên không quá lâu, trước khi thu tay lại đã để Lý Bạn Phong nhìn thấy rõ ràng.

Tống Thiên Hồn cũng rất thành thật, hắn ta không nuốt lời: "Có chơi có chịu, ta nói cho ngươi biết sự thật, ta biết sư huynh Quy Kiến Sầu của ta đến thôn Tùng Lĩnh, cũng biết trên người hắn mang bệnh dịch.

Ta lo hắn lây bệnh dịch sang cả thôn, vì vậy đã dùng chút thuật pháp, đưa thôn dân đến chỗ ở của ta, thanh niên bán gạo kia cũng ở trong đó, bây giờ bọn họ đều đang ngủ say ở chỗ của ta, đợi khi tỉnh lại, những người này sẽ trở về thôn."

Lý Bạn Phong nói: "Hành động này của tiền bối thật sự khiến tại hạ có chút bất ngờ."

Tống Thiên Hồn sững người, rồi cười nói: "Ngươi không ngờ tới ta lại quan tâm đến sống chết của những thôn dân này?"

Lý Bạn Phong gật đầu: "Bách tính thôn Thiết Môn bị bọn lừa đảo và sơn tặc ức hiếp nhiều năm, cũng chưa từng thấy tiền bối ra tay."

Tống Thiên Hồn nói: "Ta rất ít khi tham gia tranh đấu giữa người thường, nhưng sư huynh ta không phải người thường, bệnh dịch hắn mang đến đối với thôn Thiết Môn mà nói e là tai họa ngập đầu, chuyện này ta không thể mặc kệ."

Đây là nguyên tắc của Tống Thiên Hồn với tư cách là Địa Đầu Thần, Lý Bạn Phong không bình luận gì thêm: "Theo tôi tính toán, người bán hàng rong hẳn là đã đến thôn Thiết Môn, tiền bối đã từng gặp ông ấy chưa?"

Tống Thiên Hồn gật đầu: "Gặp rồi, sáng nay hắn đến địa bàn của ta, ta cũng đang muốn tìm hắn mua ít đồ, nhưng vừa gặp mặt, người bán hàng rong vì có việc gấp nên đã đi trước."

"Là việc gấp gì?"

Tống Thiên Hồn nói: "Hành tung của người bán hàng rong lẽ ra không thể tùy tiện tiết lộ, nhưng ta biết ngươi là bằng hữu của người bán hàng rong, ngươi từng tự xưng là sư huynh của người bán hàng rong, sau khi hắn biết sự thật cũng không trách tội ngươi, đủ để thấy giao tình của các ngươi không cạn.

Như vầy đi, chúng ta lại đánh cược một ván nữa, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết hướng đi của người bán hàng rong, nếu ngươi thua, lập tức rời khỏi thôn Tùng Lĩnh, không được nói với người khác là đã gặp ta, càng không được nói với người khác là đã đánh cược với ta."

Vị Địa Đầu Thần này hình như rất giỏi đánh bạc, rất có thể là cược tu, vừa rồi vô ý thua Lý Bạn Phong một trận, có lẽ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của hắn ta.

Nhưng trước đó hắn ta còn thua Quy Kiến Sầu một trận, theo đó có thể thấy, hôm nay vận may đánh cược của hắn ta không tốt lắm.

Nếu Lý Bạn Phong muốn biết hướng đi của người bán hàng rong, thì nhất định phải đánh cược với hắn ta một trận.

Hai người ước định xong xuôi, Tống Thiên Hồn lấy ra một bộ bài cửu.

Lý Bạn Phong sững người, hắn không biết chơi bài cửu.

"Chúng ta có thể đổi cách đánh cược khác không?"

Tống Thiên Hồn lắc đầu: "Ước định là ta đặt ra, quy củ phải do ta định."

Găng tay trong túi áo khoác của Lý Bạn Phong hạ giọng nói: "Đương gia, đừng sợ, chuyện này giao cho ta, ta là chuyên gia!"

Có lời này của găng tay, Lý Bạn Phong yên tâm hẳn, hai người bốc bài, tự nhìn lướt qua, Tống Thiên Hồn không để lộ vẻ gì, đầu ngón tay khẽ run lên.

Găng tay lập tức nói: "Đương gia, hắn gian lận, giấu bài trong tay áo, nếu hắn không phục, ngài bảo hắn ta giũ ra xem!"

Lý Bạn Phong ho khan một tiếng: "Tiền bối, vãn bối thành tâm thỉnh giáo ngài, nếu ngài dùng thủ đoạn gian lận, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi."

Mặt Tống Thiên Hồn hơi đỏ lên, cất bài cửu đi.

Hắn ta có điểm tốt là chưa bao giờ nuốt lời.

"Thủ đoạn của ta bị ngươi nhìn thấu, đương nhiên là ta thua, ta sẽ nói cho ngươi biết hướng đi của người bán hàng rong, người bán hàng rong nhận được tin tức, có người nội châu trà trộn vào Phổ La Châu, hắn ngay cả buôn bán cũng không màng, trực tiếp chạy đi xử lý chuyện này."

"Có nói chuyện xảy ra ở đâu không?"

Tống Thiên Hồn lắc đầu: "Ta cũng từng nghe nói chuyện người nội châu trà trộn vào Phổ La Châu, người bán hàng rong chắc chắn có biện pháp ứng phó, chuyện này ngươi không cần lo lắng."

Lý Bạn Phong nói: "Người bán hàng rong xử lý xong người nội châu, hẳn là vẫn sẽ đến thôn Thiết Môn chứ?"

Tống Thiên Hồn nghĩ ngợi rồi nói: "Cũng chưa chắc, phải xem có xử lý sự việc thuận lợi hay không."

"Nếu người bán hàng rong còn đến thôn Thiết Môn, phiền Tống tiền bối chuyển lời giúp tôi."

Tống Thiên Hồn cười lạnh một tiếng: "Chuyển lời cho ngươi cũng không phải là không được, nhưng Tống mỗ lười nhác, có chút sóng gió không muốn bị cuốn vào, nếu nhất định phải để ta chuyển lời này..."

Lý Bạn Phong tiếp lời: "Là phải đánh cược với tiền bối một ván nữa chứ?"

Tống Thiên Hồn gật đầu, lấy ra hai cái cốc lắc xúc xắc: "Chúng ta mỗi người một bộ xúc xắc, so điểm, một ván định thắng thua. Nếu ngươi thắng, ta sẽ chuyển lời đến, nếu ngươi thua, lập tức rời đi, chuyện hôm nay không được nhắc lại với ai, ngươi thấy sao?"

"Được!"

Lý Bạn Phong nhận cốc lắc xúc xắc, còn chưa kịp ra tay thì Tống Thiên Hồn đã lắc trước.

Nghe thấy âm thanh, găng tay lặng lẽ nói nhỏ: "Không ổn!"

"Sao lại không ổn?"

"Đương gia, động tĩnh của cốc lắc xúc xắc này quá lớn, hắn muốn dùng thủ đoạn phanh xúc xắc, chính là lắc xúc xắc thành hai nửa."

"Cái đó có tác dụng gì?"

"Xúc xắc bị lắc vỡ, ba viên xúc xắc ban đầu sẽ biến thành sáu viên, cộng lại có hai mươi mốt điểm, đương gia, gặp phải cao thủ rồi, chúng ta không dễ thắng.

Lát nữa ta làm chút thủ đoạn, nhiều nhất chỉ cầu được hòa, nếu bị hắn phát hiện, chúng ta phải nhận thua sớm, người này hẳn là cược tu, trước mặt cược tu mà ăn giựt, chúng ta sẽ chịu thiệt lớn!"

Cũng không đến mức ăn giựt, nếu Tống Thiên Hồn thật sự không muốn chuyển lời, Lý Thất sẽ nghĩ cách khác.

Vừa nói, tiếng xúc xắc lắc càng ngày càng lớn.

Bốp!

Tống Thiên Hồn đập cốc lắc xúc xắc xuống đất, nhìn Lý Bạn Phong hỏi: "Sao ngươi không ra tay?"

Lý Bạn Phong nói: "Tôi đợi tiền bối trước..."

"Không cần đợi nữa, ngươi không còn cơ hội nữa!"

Tống Thiên Hồn mở cốc lắc xúc xắc, ba viên xúc xắc bị lắc nát bấy, biến thành một đống vụn.

Găng tay không hiểu chuyện gì.

Lý Bạn Phong cũng không hiểu chuyện gì.

"Tiền bối, đây là mấy điểm?"

Một trận gió lạnh thổi qua, mảnh vụn xúc xắc đều bị thổi bay, không còn lại gì hết.

Găng tay nhỏ giọng nói: "Hình như hắn dùng sức hơi mạnh."

Cảnh tượng vô cùng lúng túng, Tống Thiên Hồn mím môi, úp cốc lắc xúc xắc xuống đất, nói với Lý Bạn Phong: "Ngươi không cần lắc nữa, nói đi, muốn chuyển lời gì?"

Pháp bảo bên người đều đang cười nhạo Tống Thiên Hồn, Lý Bạn Phong không cười.

Chuyện chơi xúc xắc có lẽ là sở thích của Tống Thiên Hồn, sở thích này tốt hay xấu tạm thời không bàn đến, nhưng ít nhất thái độ của người ta rất nghiêm túc.

Lý Bạn Phong nói: "Tôi dò la được một số tin tức liên quan đến an nguy của Phổ La Châu, nếu tiền bối gặp được người bán hàng rong, xin hãy bảo ông ấy chờ tôi ở thôn Thiết Môn."

Tống Thiên Hồn gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời đến, nếu người bán hàng rong đến, ta sẽ để thanh niên bán gạo kia truyền tin cho ngươi.

Bây giờ ta muốn đưa thôn dân thôn Tùng Lĩnh cùng với thanh niên bán gạo kia trở về, nếu ngươi không đi, chúng ta sẽ phải đánh cược thêm một ván nữa."

Mục đích của Tống Thiên Hồn rất rõ ràng, hắn ta không muốn để Lý Bạn Phong nhìn thấy thủ đoạn di chuyển của mình.

Lý Bạn Phong xua tay nói: "Chúng ta không đánh cược nữa, vãn bối xin cáo từ, tiền bối, có sở thích cũng không sao, bình thường cược chơi cho vui cũng được, nhưng ngài tuyệt đối đừng đánh bạc, trong nháy mắt là tán gia bại sản đó."

Lý Bạn Phong quay người rời khỏi thôn.

Tống Thiên Hồn nhìn bóng lưng Lý Bạn Phong, nhíu mày nói: "Thắng được hai ván mà thôi, xem ngươi kiêu ngạo chưa kìa!"

Cốc lắc xúc xắc bay đến trước mặt Tống Thiên Hồn, hừ lạnh nói: "Mất mặt chưa? Để người ta cười đến rụng răng rồi? Ngươi đã là cược tu Vân Thượng rồi, sao thủ pháp vẫn kém cỏi như vậy?"

Tống Thiên Hồn tức giận nói: "Ván vừa rồi nếu không phải ngươi dùng ám kình, ta có thể lắc xúc xắc nát vụn như vậy sao?"

Cốc lắc xúc xắc hừ một tiếng: "Nếu ta không dùng ám kình, đừng nói là xúc xắc, ngay cả ta cũng bị ngươi lắc nát rồi, ngươi không phải là người có tố chất này!"

"Không có tố chất này mà ta có thể tu đến Vân Thượng sao?"

Cốc lắc xúc xắc cười lạnh: "Đó là vì ngươi đủ siêng năng, nhiều năm như vậy nếu không có ta giúp đỡ, ngay cả quần lót cũng bị ngươi thua sạch rồi!"

"Toẹt!"

Tống Thiên Hồn khạc nhổ một ngụm: "Lần trước đến thôn Nham Lâu đánh bạc, cũng không chừa lại quần cho ta!"

Lý Bạn Phong trở về Tùy Thân Cư, nằm trên giường, nghĩ mãi không ra đối sách.

Nương tử an ủi: "Tướng công, tiểu thiếp thấy chuyện này không nên nóng vội, dù có nói cho người bán hàng rong, hắn cũng không có cách nào xử lý."

Đúng vậy, người bán hàng rong có thể làm gì?

Nói cho cùng cũng chỉ là chạy khắp nơi, bắt hết người này đến người khác, bắt được người nào hay người nấy.

Nương tử lại nói: "Phổ La Châu giống như một căn nhà xiêu vẹo, một trận mưa lớn ập đến, người bán hàng rong đẩy xe, sửa phía đông, đắp phía tây, nếu thật sự không sửa chữa được nữa, hắn bèn tự mình cầm chậu hứng.

Tướng công, người bán hàng rong có bản lĩnh cao cường như vậy, nhưng cũng có lúc đành phải bó tay, nếu tướng công đi theo hắn cùng nhau sửa chữa đắp vá như vậy, cũng không biết có thể sửa căn nhà xiêu vẹo này thành hình dạng gì."

Lý Bạn Phong suy nghĩ một hồi lâu, cầm khế thư tân địa, trước tiên đến thành Lục Thủy.

"A Quỷ, làm việc không tệ! Ta phải trọng thưởng cho ngươi."

Tôn Thiết Thành trước tiên để Hồng Liên thu Đào Gai Vàng vào, trên người Hồng Liên dâng lên từng tầng ánh sáng, nó đã bắt đầu luyện đan.

Tôn Thiết Thành gật gù hài lòng, lại nói với Quy Kiến Sầu: "Thả hồn phách của Trương Cổn Lợi ra đi, ta giúp ngươi xử lý!"

Quy Kiến Sầu mừng rỡ, cấp độ của Trương Cổn Lợi quá cao, trên hồn phách còn không ít thuật pháp và cấm chế, muốn khống chế vong hồn của gã thì phải cẩn thận, lỡ bị gã phản phệ, chuyện quỷ bộc giết chủ cũng không phải là chưa từng xảy ra.

Bây giờ chỉ cần để Tôn Thiết Thành thi triển chút kỹ pháp, để Trương Cổn Lợi nhận Quy Kiến Sầu là chủ nhân duy nhất, đảm bảo sau này gã sẽ trung thành tận tâm, không dám phản bội.

Quy Kiến Sầu lấy ra một cái lọ sứ, mở niêm phong trên miệng lọ, thả hồn phách của Trương Cổn Lợi ra.

Trương Cổn Lợi đứng trước mặt Tôn Thiết Thành, hung hăng nói: "Thì ra là Tôn thành chủ, lâu rồi không gặp."

Tôn Thiết Thành nhìn Trương Cổn Lợi, cười nói: "Tên súc sinh nhà ngươi, biến thành quỷ rồi mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy?"

Trương Cổn Lợi cũng cười: "Tên chó mất chủ nhà ngươi, không phải người không phải quỷ, còn định sống thêm bao nhiêu năm nữa?"

Tôn Thiết Thành khen ngợi: "Ồ, nói chuyện còn có chút nho nhã, ngươi có tiến bộ."

Quy Kiến Sầu cười nói: "Không chỉ có chút nho nhã, còn định tìm một người nho nhã, vì đệ nhất tài nữ Phổ La Châu mà mất mạng."

Tôn Thiết Thành cười một lúc, đột nhiên sững người, quay đầu hỏi Quy Kiến Sầu: "Ngươi vừa nói gì?"

Quy Kiến Sầu nói: "Hà Gia Khánh bảo Thẩm Dung Thanh bày cục, mượn đồ của hắn, đến ngày hẹn, Trương Cổn Lợi đi đòi nợ, vì vậy mới rơi vào tay chúng ta, thành chủ, ta đã kể chuyện này với ngài rồi."

Quy Kiến Sầu quả thực đã kể, nhưng lúc đó Tôn Thiết Thành chỉ nhớ bày cục tính kế Trương Cổn Lợi, không hỏi kỹ chi tiết.

Bây giờ nhìn Trương Cổn Lợi, Tôn Thiết Thành dần dần nhíu mày: "Lão Trương, ngươi thiếu đàn bà sao?"

Trương Cổn Lợi cười nói: "Đàn bà tầm thường ta không thiếu, nhưng tài sắc vẹn toàn không dễ tìm, ta thật sự động lòng, ta lăn lộn trên giang hồ cả đời, cuối cùng lại gục ngã trong tay một ả đàn bà, nghĩ lại thật sự thấy xấu hổ."

Quy Kiến Sầu cười to nói: "Bây giờ mới biết xấu hổ? Muộn rồi! Có phải ngươi rất hối hận không? Hay là ngươi khóc vài tiếng cho ta xem!"

Trương Cổn Lợi không khóc, Tôn Thiết Thành cũng không cười.

Tôn Thiết Thành quay đầu lại nhìn Quy Kiến Sầu: "Ngươi nói lại chuyện lúc đó kỹ càng hơn một chút, lúc đó các ngươi có bao nhiêu người giao thủ với Trương Cổn Lợi?"

"Ta một, Mục Nguyệt Quyên một, Phùng Sùng Lợi một, Hà Gia Khánh một."

Tôn Thiết Thành nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: "Phùng Sùng Lợi có tu vi gì?"

"Vượt qua Vân Thượng, còn biết kỹ pháp độc môn của người bán hàng rong, Già Trẻ Không Gạt, có lẽ hắn là đệ tử thân truyền của người bán hàng rong."

Tôn Thiết Thành hơi kinh ngạc: "Người bán hàng rong làm gì có đệ tử thân truyền? Ngươi có nhìn kỹ chuyện đó không?"

Quy Kiến Sầu đáp: "Cũng không dám nói chắc chắn là Già Trẻ Không Gạt, lúc đó Trương Cổn Lợi đoán như vậy, ta thấy cũng khá giống."

Tôn Thiết Thành nói: "Phùng Sùng Lợi này coi như có chút bản lĩnh thật sự, còn Hà Gia Khánh thì sao?"

"Hà Gia Khánh là đạo Tu, tu vi ở Vân Thượng, cấp độ cụ thể vẫn chưa biết, ngọc tỷ của Thánh Nhân ở trên người hắn, cũng coi như có chút bản lĩnh."

"Còn nữa không?"

"Hết rồi!"

Quy Kiến Sầu lắc đầu nói: "Hai người còn lại, một người tên là Hà Hải Sinh, một người tên là Thẩm Dung Thanh, bọn họ đều không ra tay, tu vi đều còn ở Địa Bì."

Tôn Thiết Thành suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Các ngươi đã dốc hết sức chưa?"

Quy Kiến Sầu ngẫm lại: "Dốc hết sức thì không hẳn, quả óc chó của Trương Cổn Lợi bị Hà Gia Khánh trộm mất, bọn ta lại nắm rõ hắn trong lòng bàn tay, đánh hắn đương nhiên không tốn sức, những chuyện này ta đều đã kể với ngài rồi."

Đúng, trước đó Quy Kiến Sầu đã kể, đi xử lý Trương Cổn Lợi cũng là do Tôn Thiết Thành ra lệnh.

Nhưng Tôn Thiết Thành không tận mắt chứng kiến trận chiến này, ông quả thực không rõ một số chi tiết.

Tôn Thiết Thành lẩm bẩm: "Là ta hỏi ít quá, với bản lĩnh của lão Trương, các ngươi đánh có vẻ hơi dễ dàng..."

Quy Kiến Sầu nói: "Chủ yếu là chuẩn bị kỹ càng trước đó, không cho Trương Cổn Lợi có cơ hội lật kèo."

Tôn Thiết Thành suy tư một hồi lâu, đột nhiên nhìn về phía tay phải của Trương Cổn Lợi.

Trên tay phải của Trương Cổn Lợi đeo một cái bàn tính.

"Bàn tính này vẫn còn?"

Quy Kiến Sầu rất đắc ý: "Lúc đó ta đã thu hồn phách của Trương Cổn Lợi, cũng thu luôn cả bàn tính này vào trong lọ, bọn họ đều không ai chú ý tới, đây chính là bảo bối tốt."

Tôn Thiết Thành giật lấy bàn tính từ tay Trương Cổn Lợi, Trương Cổn Lợi giật mình, muốn cướp lại, bị Quy Kiến Sầu dùng kỹ pháp khống chế.

Tôn Thiết Thành cầm bàn tính, nhìn kỹ một lúc, hỏi: "Bàn tính này hắn đã dùng qua chưa?"

Quy Kiến Sầu nói: "Đây là vũ khí độc môn của hắn, nhất định là đã dùng qua rồi!"

Tôn Thiết Thành nhìn kỹ hạt bàn tính: "Thật sự đã dùng sao?"

Quy Kiến Sầu lại nghĩ: "Hẳn là đã dùng, ta nhớ lúc đó hạt bàn tính bay đầy trời."

A Hùng ở bên cạnh nhắc nhở: "Chủ nhân, có thể ngài nhớ nhầm rồi, lúc đánh nhau quả thực có người dùng bàn tính, nhưng đó là Phùng Sùng Lợi, vũ khí của hắn cũng là bàn tính, ta không thấy Trương Cổn Lợi dùng bàn tính."

"Không dùng sao?"

Quy Kiến Sầu cẩn thận nhớ lại, lúc đó chiến cuộc quá căng thẳng, y thật sự không chú ý lắm đến bàn tính của Trương Cổn Lợi.

Tôn Thiết Thành cầm bàn tính lắc lư trước mặt Trương Cổn Lợi, Trương Cổn Lợi vô cùng hoảng loạn, hồn phách có chút bất ổn.

"A Quỷ, cầm lấy."

Tôn Thiết Thành ném bàn tính cho Quy Kiến Sầu, Quy Kiến Sầu vừa nhận lấy bàn tính, Trương Cổn Lợi lập tức liều mạng giãy giụa, muốn cướp bàn tính lại.

"A Quỷ, đi xa một chút!"

Tôn Thiết Thành ra lệnh một tiếng, A Quỷ cầm bàn tính đi ra ngoài sảnh.

Trương Cổn Lợi mất hết sức lực, giãy giụa càng lúc càng yếu ớt, đợi Quy Kiến Sầu đi ra xa mười mét, ánh mắt Trương Cổn Lợi dần đờ đẫn, vẻ mặt tê liệt, đứng tại chỗ, không nhúc nhích nữa.

Tôn Thiết Thành khẽ lắc đầu: "Đây không phải Trương Cổn Lợi."