TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 751: Trương Cổn Lợi và Hoàng Trạch Nam

Tôn Thiết Thành bảo Quy Kiến Sầu cầm bàn tính đi ra xa một chút, vừa vượt quá mười mét, hồn phách của Trương Cổn Lợi lập tức bất động.

Đây chắc chắn không phải Trương Cổn Lợi, vậy hồn phách này là của ai?

Tôn Thiết Thành nói với Quy Kiến Sầu: "Gọi cả quỷ bộc mộng tu và họa tu của ngươi đến đây."

Quy Kiến Sầu quay người nói: "A Xuân, A Sắc, đến chỗ thành chủ."

Hai người phụ nữ xinh đẹp bước đến bên cạnh Tôn Thiết Thành, Tôn Thiết Thành dặn dò mộng tu: "Lát nữa hãy để người này nửa mê nửa tỉnh."

A Xuân gật đầu.

Tôn Thiết Thành lại nói với họa tu: "Trí nhớ của ta không được tốt lắm, lát nữa ngươi hãy ghi lại tất cả những gì nhìn thấy và nghe thấy!"

A Sắc vội vàng chuẩn bị bút vẽ.

"Đưa bàn tính cho ta."

Tôn Thiết Thành vẫy tay về phía Quy Kiến Sầu, Quy Kiến Sầu lập tức cầm bàn tính trở lại.

Tôn Thiết Thành cầm bàn tính trong tay, lại gần Trương Cổn Lợi, Trương Cổn Lợi chậm rãi mở mắt.

Là vong hồn, ngũ quan của Trương Cổn Lợi vốn có chút mơ hồ, lúc này lại dần dần rõ ràng.

Hắn ta nhìn chằm chằm Tôn Thiết Thành, hai mắt càng lúc càng mở to.

Dưới trướng Quy Kiến Sầu có một vong hồn lữ tu, hét lên với Quy Kiến Sầu: "Không ổn, nguy hiểm, mau chạy!"

Quy Kiến Sầu không quên gọi Tôn Thiết Thành: "Tôn thành chủ, tránh xa vong hồn đó một chút."

Hai mắt vong hồn lồi ra, trán nhô lên, hai má hóp lại, toàn thân đều đang vặn vẹo.

Tôn Thiết Thành thong thả nói: "Ngươi là người sống sờ sờ, người còn sống thì phải sống cho tốt, sao có thể tùy tiện nổ tung chứ?"

Tốc độ vặn vẹo của vong hồn chậm lại, nhưng trong cơ thể vẫn còn một luồng sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra ngoài.

Tôn Thiết Thành lấy một chén trà đổ vào miệng vong hồn: "Khát rồi sao? Uống chút nước trước đi, có nước uống thì thoải mái hơn nhiều rồi đúng không.

Có thể uống nước thì chính là người sống, người còn sống không thể nổ tung, người còn sống phải sống cho tốt, ngươi uống hết chén trà này đi, uống trà xong rồi chúng ta ăn thêm chút gì đó."

Bất kể vong hồn này là ai, là sinh linh thì đều có ý niệm cầu sinh.

Hắn ta muốn sống.

Mượn ý niệm cầu sinh này, Tôn Thiết Thành đã dựng dốc, thân hình vặn vẹo của vong hồn cũng dần dần khôi phục bình thường.

Tôn Thiết Thành bảo Quy Kiến Sầu chuẩn bị hương nến, lại sai người dưới trướng chuẩn bị một đĩa gà hấp muối, vong hồn vừa ăn gà, vừa ăn hương hỏa, vừa đỡ thèm, lại vừa no bụng.

Nhìn vong hồn đã khôi phục được bảy tám phần, Tôn Thiết Thành hỏi: "Rốt cuộc ngươi tên gì?"

Vong hồn đáp: "Ta tên là Trương Cổn Lợi, Tôn Thiết Thành, lúc trước ngươi cũng nợ ta tiền, sao lại không nhớ?"

Tôn Thiết Thành cười nói: "Chuyện nhiều năm trước như vậy mà ngươi còn nhớ, ta nợ ngươi bao nhiêu?"

"Ngươi nợ ba trăm sáu mươi ba đồng Đại Dương, có trả ta hay không!"

Tôn Thiết Thành uống một ngụm trà, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện năm xưa: "Vì sao ta lại không trả tiền cho ngươi vậy nhỉ, hẳn là ta không thiếu chút tiền này chứ?"

"Sao không thiếu?"

Vong hồn hừ lạnh: "Lúc đó ngươi không phải là thành chủ, tu vi của chúng ta đều ở Địa Bì, nếu không phải ta cho ngươi vay ba trăm đồng Đại Dương, ngươi lấy gì mà khởi nghiệp? Ngươi lấy gì mà mở quán cơm, mở quán trọ, mở thư ngụ? Ngươi làm sao có thể xây dựng được một thành Ngu Nhân?"

Tôn Thiết Thành rất tức giận: "Mượn ba trăm đồng Đại Dương, ngươi lại bắt ta trả ba trăm sáu mươi ba?"

Vong hồn cũng tức giận: "Ngươi nói nhảm với ta hả? Ta không lấy lãi sao? Ngươi nói xem ta lấy cái gì mà ăn đây?"

Tôn Thiết Thành không phục lắm: "Có phải ngươi nhớ nhầm rồi không? Ta thông minh như vậy, còn đến mức phải mượn tiền của ngươi để khởi nghiệp sao? Ta nhớ trước khi ta nhập đạo môn, ta đã có rất nhiều vốn liếng rồi mà."

"Ngươi có vốn liếng cái rắm!"

Vong hồn liên tục cười lạnh: "Lão Tôn, bao năm qua ngươi chỉ nghĩ đến việc lừa người, bây giờ tự lừa mình luôn rồi? Người khác không biết ngươi, ta còn lạ gì ngươi sao?

Trước khi ngươi nhập đạo môn là một thợ săn, ngày ngày lượn lờ trong khe núi, thật thà chất phác, không dám nói chuyện với người khác, con mồi săn được đều bán ra qua tay ta.

Cho đến năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên ngươi vào trấn đi chợ, nhìn thấy cô nương bán bông vải, ngươi thèm nhỏ dãi đến mức ba ngày không ngủ được, chuyện này ta nói không sai chứ?"

"Không đúng, ngươi đang lừa ta." Tôn Thiết Thành xua tay: "Ta nhớ ta sinh ra trong gia đình giàu có."

"Giàu có cái rắm, cha ngươi cũng là thợ săn, cả đời chưa từng chạm vào đàn bà."

"Nhảm nhí! Không chạm vào đàn bà thì lấy đâu ra ta?"

Vong hồn hừ một tiếng: "Ngươi là do ông ta nhặt được trong khe núi!"

Tôn Thiết Thành nổi giận: "Ngươi nói bậy, trước khi ta sinh ra, ta đã ở trong gia đình giàu có, làm đại thiếu gia!"

Vong hồn cười nói: "Mẹ nó còn lôi chuyện trước khi sinh ra nữa, lão Tôn, ngươi thật sự tự lừa mình đến lú lẫn rồi, ngày ngày chỉ nghĩ đến việc thếp vàng lên mặt mình."

"Ngươi không thếp vàng lên mặt chắc, xuất thân của ngươi tốt hơn ta sao?"

"Ta không nói xuất thân của ta tốt, cha ta là người chăn dê cho nhà giàu, ta vừa hiểu chuyện đã phải theo ông ấy đi chăn dê, ta là người nghèo khổ, nếu không phải nhờ lén bán dê của nhà chủ, ta cũng không khởi nghiệp được! Ta biết ta xuất thân khổ cực, nhưng ta không khoác lác, khổ là khổ, ta nhận!"

Tôn Thiết Thành xua tay: "Chúng ta đừng nói chuyện lúc nhỏ nữa, nói chuyện trước khi ngươi sinh ra đi, trước khi ta sinh ra đã quen biết ngươi rồi, ta nhớ tên riêng của ngươi là Cóc."

Vong hồn lắc đầu: "Đừng nói bậy nữa, trước khi sinh ra làm gì có chuyện này."

"Sao lại không có, trước khi ta sinh ra là đại thiếu gia, ta luôn gọi ngươi là Cóc, ngươi còn có một người yêu tên Thỏ."

Vong hồn cười lạnh một tiếng: "Ta thấy ngươi bị quỷ ám rồi, ai mà nhớ được chuyện trước khi sinh ra chứ?"

Tôn Thiết Thành rất nghiêm túc: "Ta nhớ được, ngươi không nhớ thì ngươi phải nghe ta, trước khi sinh ra, ngươi chính là cóc."

"Ta không phải cóc!"

"Chính là cóc!"

"Ngươi dựa vào đâu mà nói là cóc!"

"Ta tận mắt thấy ngươi là cóc!"

Vong hồn tức giận: "Ngươi nhìn nhầm rồi, cóc là Cát Tuấn Mô, hắn căn bản không phải là ta!"

Nói đến đây, vong hồn đột nhiên ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Cát Tuấn Mô là ai? Sao ta lại có cảm giác đã gặp người này rồi"

Tôn Thiết Thành nói: "Chúng ta đừng nói đến Cát Tuấn Mô nữa, trước tiên nói về ngươi, rốt cuộc ngươi có phải là cóc hay không?"

Vẻ mặt vong hồn ngây dại, lẩm bẩm nói: "Ta không phải cóc, Cát Tuấn Mô là cóc, ta sợ Cát Tuấn Mô nhất."

Giọng hắn ta thay đổi, không giống Trương Cổn Lợi, giọng nói trở nên the thé, ngữ điệu còn có chút thanh thoát.

Tôn Thiết Thành nói: "Sợ hắn làm gì, chúng ta là bạn tốt, nếu hắn ức hiếp ngươi, chúng ta cùng nhau đánh hắn!"

"Không thể đánh hắn, đánh không lại hắn." Vong hồn quay sang nhìn Tôn Thiết Thành, hỏi: "Ngươi là ai?"

Tôn Thiết Thành đáp: "Ta là bạn tốt của ngươi, bạn tốt cùng xuất thân nghèo khổ mà!"

"Bạn tốt cùng xuất thân nghèo khổ." Vong hồn trầm tư: "Ta có bạn sao? Chẳng phải các ngươi đều coi thường ta sao?"

"Ta coi trọng ngươi, ta thật sự coi ngươi là bạn!"

"Ngươi có coi ta là bạn cũng vô dụng." Vong hồn liên tục lắc đầu: "Ta là người hạ tộc, cả đời này đều là người hạ tộc."

Quy Kiến Sầu nhìn đến ngẩn người, ngẩn người đến mức quên cả việc mình nên làm gì.

Vong hồn này trong nháy mắt đã biến thành một người khác, từ Trương Cổn Lợi biến thành một người không rõ thân phận.

Trương Cổn Lợi xuất thân nghèo khổ, từ kẻ chăn dê trở thành kẻ cho vay nặng lãi, người quen biết gã vẫn luôn lấy chuyện này ra cười nhạo gã.

Nhưng bây giờ hắn ta lại nói mình là người hạ tộc.

Hạ tộc là cách nói của nội châu, sao hắn ta lại biến thành người nội châu?

Tôn Thiết Thành tiếp tục tán gẫu với vong hồn, hai người phơi hết ruột gan ra ngoài mà nói chuyện, giống như thật sự là bạn bè quen biết từ kiếp trước.

"Người hạ tộc thì sao?" Tôn Thiết Thành đấm vong hồn một cái: "Ta cũng là người hạ tộc, ta không cảm thấy mình sống thấp hèn."

"Ngươi không cảm thấy?"

Vong hồn cười một tiếng: "Ngươi không cảm thấy thì có tác dụng gì? Người thượng tộc có coi ngươi ra gì không?"

Tôn Thiết Thành không phục: "Ta có thèm để ý đến cái nhìn của bọn họ đâu?"

"Ngươi không thèm, nhưng ta thèm! Ta là người giỏi nhất trong đám đồng lứa, dựa vào đâu mà để bọn họ coi thường ta! Ta muốn làm người thượng tộc! Nhất định phải làm!"

Tôn Thiết Thành hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn làm người thượng tộc? Ngươi còn có thể thay đổi huyết thống hay sao?"

"Ta có thể, ta đã thay đổi rồi, ngươi không biết sao!"

Vong hồn nhìn Tôn Thiết Thành nói: "Ta đã thay đổi huyết thống rồi, ta không tên là Hoàng Trạch Nam nữa, ta không còn là con châu chấu trước kia nữa, ta tên là Hoàng Trạch Nam(#)! Ta là người thượng tộc!"

(Hơi khó hiểu 1 chút do nó bị đồng âm:

Hoàng Trạch Nam/蝗泽蝻/huáng zé nǎn = con châu chấu non sống ở đầm lầy, ý chỉ thấp hèn.

(#)Hoàng Trạch Nam/黄泽南/huáng zé nán = đầm (hoặc sông) vàng ở phía Nam)

"Toẹt! Toẹt! Toẹt!" Tôn Thiết Thành khinh bỉ nhìn vong hồn: "Ngươi đổi tên là thành người thượng tộc rồi?"

Vong hồn liên tục lắc đầu, tiến sát lại gần Tôn Thiết Thành, rất nghiêm túc nói: "Không phải đổi tên, là đổi giống, ta đã đổi huyết thống!"

"Huyết thống còn có thể đổi sao?"

"Có thể đổi! Nhưng phải làm một việc lớn, nếu việc lớn này không làm được, vẫn phải đổi lại cho ta."

"Việc lớn gì?"

Vong hồn cúi đầu nói: "Ta không thể nói cho ngươi biết."

Tôn Thiết Thành khoanh hai tay, ngồi xổm bên cạnh vong hồn nói: "Không phải chúng ta là bạn từ nhỏ sao? Tốt như anh em ruột, tất cả đều nhờ vào ngươi cho ta mượn ba trăm đồng Đại Dương, ta mới khởi nghiệp được!"

Vong hồn ngơ ngác nhìn Tôn Thiết Thành, hai luồng ký ức trong đầu hắn ta không ngừng cuộn trào.

Giữa hai luồng ký ức này vốn có ranh giới rõ ràng, nhưng Tôn Thiết Thành dường như đã dùng một cái vá, từ từ khuấy đều hai luồng ký ức này lại với nhau.

"Chúng ta thật sự là bạn tốt?"

Vong hồn nhìn Tôn Thiết Thành, ngữ điệu của hắn ta lại thay đổi, không trầm ổn như Trương Cổn Lợi, nhưng cũng không thanh thoát nữa.

"Đúng vậy, ngươi là người chăn dê, ta là thợ săn!" Tôn Thiết Thành liên tục gật đầu.

"Ừm, chúng ta là bạn tốt." Vong hồn cũng không ngừng gật đầu, hai luồng ký ức dung hợp trong phạm vi hợp lý.

Tôn Thiết Thành nói: "Nếu ngươi đã biến thành người thượng tộc, chẳng lẽ không nâng đỡ ta một phen? Rốt cuộc bọn họ bảo ngươi làm chuyện gì? Ngươi cũng chỉ đường cho ta đi!"

Giọng vong hồn lại bắt đầu trở nên the thé, hắn ta nói một cách thần bí: "Chuyện này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác, muốn làm người thượng tộc, trước tiên phải bỏ thân thể vào trong lò nung."

Tôn Thiết Thành chăm chú lắng nghe: "Nung xong thì sao?"

"Nung xong rồi thì hóa thành nước, sau đó đúc lại."

"Đúc lại xong thì sao?"

"Đúc lại xong rồi thì sẽ trở nên khác biệt, sẽ biến thành một người khác, sau đó cũng nung lại hồn phách một lần nữa giống như thân thể, lúc đó ta đau đến ngất đi.

Khi ta tỉnh lại, ta đã biến thành một người khác rồi, ta đã biến thành Trương Cổn Lợi, ta nhớ hết mọi chuyện của hắn, rõ ràng như chuyện của chính mình vậy."

Tôn Thiết Thành lại hỏi: "Vậy chuyện của chính ngươi thì còn nhớ không?"

"Lúc đầu còn nhớ, sau đó có một người thượng tộc đến, tên là La Sĩ Cương, có lẽ ngươi biết người La gia, là người thượng tộc, thân phận rất cao, hắn cho ta uống thuốc, uống thuốc xong, ta không còn nhớ gì nữa, ngay cả tên mình cũng không nhớ ra."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta lập tức nhớ ra, ta tên là Trương Cổn Lợi, ta là người cho vay nặng lãi, ta là người Phổ La Châu, lúc đầu ta còn cảm thấy người Phổ La Châu sống thấp hèn, nhưng sau đó ta lại cảm thấy không thấp hèn, bởi vì ta chính là người Phổ La Châu, từ nhỏ đã là như vậy.

Ta ra ngoài cho vay nặng lãi, ta tự tay đếm từng tờ giấy nợ, bắt bọn họ trả tiền cho ta, tiền của người khác không quan trọng, ta phải nghĩ cách thu tiền của Phùng Sùng Lợi về, nhất định phải thu tiền của hắn về."

Ngữ điệu của vong hồn bắt đầu trở nên trầm ổn, dường như lại trở thành Trương Cổn Lợi.

Tôn Thiết Thành hỏi: "Tiền của hắn có gì đặc biệt sao?"

Vong hồn rất nghiêm túc đáp: "Đặc biệt, tiền của hắn là đặc biệt nhất, nếu hắn không trả được tiền, hắn phải giới thiệu ta vào Tuyết Hoa Phổ, vào được Tuyết Hoa Phổ, việc lớn coi như thành công một nửa.

Sau đó ta điều tra rõ tin tức của Tuyết Hoa Phổ, lại gọi người của bọn ta diệt Tuyết Hoa Phổ, ta coi như lập đại công, sau này ta chính là người thượng tộc!"

Tôn Thiết Thành thở dài: "Hóa ra là chuyện như vậy, vậy ngươi đã vào Tuyết Hoa Phổ chưa?"

"Không vào được, ta vẫn chưa gặp Phùng Sùng Lợi, ta gặp Thẩm Dung Thanh trước, nàng, nàng thật sự..."

Tôn Thiết Thành hỏi: "Nàng làm sao?"

"Nàng xinh đẹp!"

Vong hồn chìm vào hồi ức: "Nàng thật sự xinh đẹp, không chỉ xinh đẹp mà còn có tài văn chương, giống như La Lệ Quân, khiến người ta nhìn một lần là không quên được.

Ta khuyên nàng, ta không nỡ thấy nàng như vậy, ta bảo nàng đừng vay nặng lãi, phụ nữ mượn tiền của ta có ai mong thoát thân được? Nhưng nàng không nghe, cứ muốn mượn tu vi của ta, cứ muốn báo thù Mã Quân Dương.

Ta cho là thật, lập tức cho nàng mượn, ta biết nàng không trả được, nếu nàng không trả được thì nàng chính là của ta! Người như La Lệ Quân, cả đời này ta cũng không với tới được, nhưng Thẩm Dung Thanh là của ta, thật ra nàng không kém La Lệ Quân! Nàng còn tài hoa hơn La Lệ Quân!"

Tôn Thiết Thành nói: "Cho nên ngươi đã mắc mưu, bị Hà Gia Khánh và Phùng Sùng Lợi tính kế?"

"Bọn chúng là cái thá gì!"

Vong hồn hừ lạnh một tiếng: "Người khác không biết ta, ngươi còn không biết sao? Ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ ta còn đánh không lại bọn chúng?"

Tôn Thiết Thành nói: "Mấu chốt là Quy Kiến Sầu và Mục Nguyệt Quyên cũng ở đó!"

"Hai người đó ta cũng không sợ! Chỉ sợ duy nhất là quả óc chó của ta bị mất, không có binh khí nào dùng được."

Tôn Thiết Thành giơ bàn tính lên: "Chẳng phải ngươi còn có cái này sao?"

"Cái này không dùng được!"

Vong hồn muốn giật lại bàn tính, Tôn Thiết Thành rụt tay lại, vong hồn không giật được.

"Vì sao không dùng được thứ này?" Tôn Thiết Thành hỏi.

Vong hồn chỉ vào bàn tính nói: "Đây, thứ này, bàn tính này là mạng của ta, nếu bàn tính này không còn, mạng của ta cũng không còn, nếu bàn tính của ta bị người khác lấy đi, ta, ta sẽ, ta sẽ..."

Vừa nói, mắt vong hồn lại lồi ra,

Tôn Thiết Thành vội vàng khuyên nhủ: "Đừng nổ, ngươi không thể nổ, người sống sờ sờ sao có thể nổ như vậy, ngươi tuyệt đối đừng nổ..."

"Ngươi là ai?"

Ngữ điệu của vong hồn thay đổi, ký ức vốn hòa vào nhau lại bị tách ra.

"Ta không quen ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Trả bàn tính lại cho ta!"

Vong hồn xông lên cướp bàn tính, Tôn Thiết Thành không cho hắn ta cơ hội.

"Huynh đệ, ngươi hãy nghĩ kỹ lại, ta là người thợ săn kia!"

"Ta không quen thợ săn nào hết."

Bất kể Tôn Thiết Thành khuyên nhủ ra sao, xu hướng vặn vẹo biến dạng của vong hồn vẫn không thay đổi.

Lần này thật sự không giữ được nữa.

Tôn Thiết Thành nói: "Đừng vội, huynh đệ, ngươi sống thêm một lúc nữa đi, sống không dễ dàng, sống thêm lúc nào hay lúc đó, thấy ngươi ra đi ta cũng khó chịu, ta phải khóc vài tiếng!"

Tôn Thiết Thành vừa khóc vừa phân phó hai quỷ bộc lui ra sau.

Ông phất tay, bảo tất cả mọi người trong phủ đệ rút hết ra ngoài.

Ra bên ngoài phủ đệ, Quy Kiến Sầu nghe thấy trong nhà có người hô: "Ta là Hoàng Trạch Nam, ta là người thượng tộc! Ta là Trương Cổn Lợi, ta là kẻ giàu có, ta hô mưa gọi gió! Ta là đại nhân vật, La Lệ Quân đi theo ta, Thẩm Dung Thanh cũng là của ta, bọn họ đều xinh đẹp, sau này đều là của ta..."

Giọng vong hồn lúc đầu thê lương, sau đó dần dần trở nên khàn đặc, vong hồn phồng lên giống như một bong bóng, tràn ngập cả đại sảnh.

Tôn Thiết Thành cầm bàn tính, nói với vong hồn: "Huynh đệ, tất cả đều là của ngươi, ngươi chết rồi, ta sẽ đốt thêm mấy người giấy làm đồ bồi táng cho ngươi, ngươi chết rồi, ta đền cả phủ đệ này cho ngươi, ngươi chỉ có thể nổ ở trong phủ này thôi, không được nổ ra ngoài!"

Nói xong, Tôn Thiết Thành cầm bàn tính rời khỏi phủ đệ.

Mất bàn tính, vong hồn dường như mất đi ý thức.

Hồn phách của hắn ta tiếp tục phồng lên,"Bùm" một tiếng nổ tan tành.

Phủ đệ của Tôn Thiết Thành bị san phẳng, khắp nơi đều là khói bụi.

Quy Kiến Sầu ngây người tại chỗ, cho đến bây giờ, y vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tôn Thiết Thành phân phó: "A Quỷ, khóc đi! Bảo quỷ bộc dưới trướng của ngươi cũng khóc cho ta!"

Vì sao phải khóc?

Tôn Thiết Thành đã phân phó, Quy Kiến Sầu cũng không dám chậm trễ, y kêu gào thảm thiết: "Nhà của chúng ta!"

Tôn Thiết Thành đạp Quy Kiến Sầu một cái: "Ngươi khóc vì nhà làm gì? Bạn từ nhỏ của ta chết rồi, ngươi không đau lòng sao?"

Quy Kiến Sầu lại kêu gào lên một tiếng: "Bạn từ nhỏ của chúng ta!"

Đám quỷ bộc đều khóc: "Bạn từ nhỏ không còn nữa rồi!"

Tôn Thiết Thành bảo người dưới trướng thông báo toàn thành cùng khóc vì bạn từ nhỏ, đám người trong thành cũng không biết bạn từ nhỏ là ai, thành chủ đã ra lệnh khóc, lập tức cùng nhau khóc theo.

Khóc hơn nửa tiếng, trên trời rơi xuống từng trận tro bụi, Trương Cổn Lợi giả, Hoàng Trạch Nam thật, cứ như vậy tan thành mây khói.

Tôn Thiết Thành nhìn A Sắc hỏi: "Tình hình vừa nãy đều vẽ lại rồi chứ?"

A Sắc liên tục gật đầu: "Vẽ lại rồi."

Tôn Thiết Thành phân phó Quy Kiến Sầu: "A Quỷ, mang theo A Sắc đi tìm lão Thất, bảo hắn cẩn thận đề phòng."

"Được!" Quy Kiến Sầu chuẩn bị lên đường.

"Chờ đã!"

Tôn Thiết Thành lại ngăn Quy Kiến Sầu lại, ông lấy bàn tính ra, hỏi: "Ngươi có nhận ra thứ này không?"

Quy Kiến Sầu gật đầu: "Nhận ra, đây là bàn tính."

Tôn Thiết Thành đạp Quy Kiến Sầu một cái: "Cần ngươi nói hả? Ta không biết đây là bàn tính sao? Ta hỏi là thứ này ngoài dùng làm bàn tính ra thì còn có thể làm gì?"

"Còn có thể làm binh khí, công thủ đều được, hạt bàn tính tháo ra còn có thể làm ám khí, rất linh hoạt!"

"Ngoài binh khí, còn có thể làm gì nữa?"

Thật ra Quy Kiến Sầu hiểu Tôn Thiết Thành muốn hỏi gì, nhưng chuyện không chắc chắn thì y không dám đoán mò: "Người nội châu vừa rồi nói bàn tính này là mạng của hắn, bên trong còn có huyền cơ gì thì ta cũng không nói rõ được."

"Dưới trướng ngươi có công tu không?"

"Có, A Thiết, ngươi lại đây xem."

Một quỷ bộc tên A Thiết cầm lấy bàn tính, xem xét tỉ mỉ cả buổi: "Bên trong này có công pháp đặc biệt, rốt cuộc là công pháp gì, ta cũng không nói rõ được."

"Cấp độ của ngươi vẫn chưa đủ."

Tôn Thiết Thành nghiêm túc hỏi Quy Kiến Sầu: "Đệ tử của Lão Tàu Hỏa, ngươi quen biết mấy người?"

Quy Kiến Sầu suy nghĩ một chút: "Hầu như đều quen biết, nhưng không có giao tình gì, nói đến quen thuộc, Dược Vương Câu có một người kéo xe..."

"Người kéo xe đó không được, cho dù hắn nhìn ra được, cũng chưa chắc đã nói cho ngươi biết."

Tôn Thiết Thành lại suy nghĩ một chút: "Ngươi đến Hắc Thạch Pha một chuyến, đi tìm Thang Thế Giang, đưa bàn tính này cho hắn xem, biết đâu hắn có thể nhìn ra được chút gì đó."

Quy Kiến Sầu hơi khó xử: "Thang Thế Giang không phải người dễ nói chuyện, trên địa bàn của hắn, ta cũng không thể ép hắn..."

"Không cần ép."

Tôn Thiết Thành xua tay: "Ngươi cứ nói thứ này là của nội châu, có lẽ hắn sẽ giúp đỡ, người này biết phân biệt nặng nhẹ."

"Cũng đúng." Quy Kiến Sầu đáp ứng: "Vậy chuyện tìm lão Thất tạm thời gác sang một bên?"

Tôn Thiết Thành lắc đầu: "Chuyện này cũng không thể chờ được!"

Quy Kiến Sầu thấy Tôn Thiết Thành gấp gáp cả hai chuyện, quay sang nói với A Sắc: "Ta đi Hắc Thạch Pha, ngươi tự mình mang theo tranh đi tìm lão Thất, trên đường nhất định phải cẩn thận."

A Sắc không vui.

Quỷ bộc thường không hành động một mình, có yểm tu lo lắng quỷ bộc mất khống chế, cũng có quỷ bộc lo lắng bị yểm tu vứt bỏ.

A Sắc là một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn dung mạo khoảng hai bảy hai tám tuổi, trong đám quỷ bộc bên cạnh Quy Kiến Sầu, tu vi của nàng ta không tính là cao, chiến lực cũng không mạnh, nàng ta thuộc loại lo lắng bị vứt bỏ, Quy Kiến Sầu bảo nàng ta tự mình đi, A Sắc thút thít vài tiếng, khóc lóc rời đi.

Quy Kiến Sầu nhíu mày: "Nha đầu không hiểu chuyện, ta bảo ngươi làm việc, sao lại khóc?"

A Sắc uất ức nói: "Ta không biết tìm Lý Thất ở đâu."

"Trước tiên ngươi đến thành Lục Thủy dạo một vòng, sau đó đến Tiêu Dao Ổ tìm, nếu tìm không thấy thì đến địa bàn của Hà Ngọc Tú tìm Diệp Tiêm Hoàng, để hắn nghĩ cách giúp ngươi."

A Sắc lau nước mắt nói: "Ngươi thấy ta vô dụng thì có, nên không cần ta nữa."

Quy Kiến Sầu khuyên nhủ: "Ngươi hữu dụng, trong đám người dưới trướng của ta, ngươi là người hữu dụng nhất, ngươi đừng sợ, ta để A Xuân đi cùng ngươi."

Nhà chính Sở gia, Sở Hoài Viên đang ngồi trên ghế trang điểm.

Ả vẫn trang điểm rất đậm, đặc biệt là phấn mắt, đánh rất dày.

Trang điểm xong, ả lấy mũ dạ từ trên bàn trang điểm xuống, đội lên đầu, vành mũ che khuất mắt và mũi của ả, chỉ để lộ cằm và môi.

Hạng Phong Lan ở bên cạnh nhìn, cười hỏi: "Cô trang điểm mắt tốn công như vậy, bây giờ lại bị mũ che hết, chẳng phải là uổng công vô ích hay sao? Cô trang điểm cho ai xem?"

Sở Nhị không trả lời, nhìn sợi dây chuyền trên cổ Hạng Phong Lan, hỏi: "Ai cho bà cái này?"

"Tôi tự bỏ tiền ra mua."

"Bà biết miếng ngọc bích trên dây chuyền này đáng giá bao nhiêu tiền không?"

Hạng Phong Lan hừ một tiếng: "Liên quan gì đến cô!"

Sở Nhị nâng mặt dây chuyền ngọc bích lên, nhìn một lúc, nhờ ánh sáng khúc xạ mà thấy được một chữ "Ngũ".

"Bà đi gặp Mã Ngũ rồi?"

Hạng Phong Lan đỏ mặt chối: "Không có."

"Còn cứng miệng!"

Sở Nhị hung hăng nói: "Đợi tôi nói với bà bà, xem bà ấy có đánh chết bà không, đồ lẳng lơ!"

Hạng Phong Lan tức giận nói: "Cô không lẳng lơ chắc, cái mũ cô đang đội là ai cho cô?"

Sở Nhị đắc ý cười: "Bà bà cho phép tôi lẳng lơ với hắn, bà bà mong tôi lẳng lơ với hắn, tức chết bà rồi đúng không?"

Đang nói chuyện thì Dương Nham Tranh vào phòng: "Nhị tiểu thư, Hà Gia Khánh, Hà công tử cầu kiến."

Sở Nhị ngẩn người: "Hắn đến làm gì?"

"Nói là có chuyện làm ăn, đến thương lượng với tiểu thư."

"Tôi có làm ăn gì với hắn sao?"

Dương Nham Tranh lắc đầu, hiện tại đúng là không có.

Sở Nhị nghe nói Lý Thất và Hà Gia Khánh bất hòa, không chút do dự nói: "Ông nói với hắn là tôi bị bệnh, không tiện gặp khách."

Dương Nham Tranh gật đầu, đang định ra ngoài trả lời, lại thấy Hà Gia Khánh mặc một bộ trường sam màu trắng, tay cầm một chiếc quạt xếp, đứng ở đầu cầu thang.

Sở Hoài Viên liếc nhìn Hạng Phong Lan, Hạng Phong Lan đã rút mũi tên từ bên hông ra.

Dương Nham Tranh gọi Ôn Hồng Yến đến, quay sang nhìn Hà Gia Khánh nói: "Hà công tử, cậu làm vậy là hơi thất lễ rồi!"

Hà Gia Khánh phe phẩy quạt, mỉm cười nói: "Các vị đừng nóng giận, tôi đến tìm Hoài Viên tiểu thư là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, tuyệt đối không có ý xấu."

Sở Hoài Viên nói: "Có chuyện gì thì anh cứ đứng ở cầu thang mà nói."

Hà Gia Khánh nhìn trái nhìn phải: "Như vậy không thích hợp đâu? Chuyện chúng ta nói là chuyện cơ mật."

Sở Hoài Viên lắc đầu: "Giữa anh và tôi không có gì cơ mật hết, chuyện anh nói với tôi, bọn họ đều có thể nghe, chuyện bọn họ không thể nghe, anh cũng không cần nói với tôi."

Hà Gia Khánh thấy Sở Hoài Viên tỏ thái độ cứng rắn, đành phải nói rõ mục đích: "Tôi muốn mua Bách Lạc Môn."

Sở Hoài Viên nhấc vành mũ lên, trợn mắt nhìn Hà Gia Khánh: "Anh nói cái gì?"

"Cô đừng vội, tôi biết cô rất coi trọng Bách Lạc Môn, nhưng cô phải tính toán cho kỹ vụ này, trước đây cô liều mạng bán hết gia sản, mục đích muốn có được Bách Lạc Môn là gì? Cô thật sự thích công việc kinh doanh của Bách Lạc Môn sao?

Bách Lạc Môn nói trắng ra là vũ trường, nhà hàng cộng thêm khách sạn, ở thành Lục Thủy có rất nhiều nơi như vậy, Bách Lạc Môn không phải lớn nhất, cũng không phải tốt nhất.

Thứ cô coi trọng là danh tiếng của Bách Lạc Môn, bởi vì Bách Lạc Môn là bảng hiệu của thành Lục Thủy, nhưng cô hãy nghĩ kỹ, bảng hiệu của thành Lục Thủy còn là Bách Lạc Môn nữa không?

Năm nay tổ chức mười mấy buổi ca hội, Tiêu Dao Ổ chiếm một nửa, cao ốc Hòa Bình chiếm ba phần, Bách Lạc Môn chưa đến hai phần, bảng hiệu này còn giữ được sao?

Ca Hậu dưới trướng cô đều đi hết rồi, Bách Lạc Môn bây giờ ngay cả người chống đỡ cũng không có, cho dù cô thật sự muốn tổ chức ca hội, chẳng phải vẫn luôn nghĩ cách đi mượn người của Mã Ngũ sao?"

Những gì Hà Gia Khánh nói là sự thật.

Mọi người ngày thường đều là bạn bè, điều này không sai, nhưng trên thương trường, Mã Ngũ chưa bao giờ nương tay, một năm qua, Bách Lạc Môn bị Tiêu Dao Ổ chèn ép đến mức thảm hại.

Nhưng điều này không đến lượt Hà Gia Khánh lên mặt dạy đời.

Sở Nhị mặt không cảm xúc nói: "Chuyện này có liên quan gì đến anh?"

"Không liên quan đến tôi."

Hà Gia Khánh cất quạt: "Mọi người làm ăn đều là vì cầu tiền tài, Hoài Viên, Bách Lạc Môn ở trong tay cô không những không kiếm được tiền, mà còn phải bù lỗ cả gia sản của mình vào."

Câu này y cũng không nói sai, Bách Lạc Môn gần hai tháng nay vẫn luôn thua lỗ, việc kinh doanh ở thành Thất Thu có khởi sắc, kiếm được không ít, kết quả lại dùng để bù lỗ cho Bách Lạc Môn.

Nhưng thái độ của Sở Hoài Viên sẽ không thay đổi, ả vẫn trợn mắt nhìn Hà Gia Khánh: "Kiếm được hay không có liên quan gì đến anh sao?"

Quạt xếp lúc mở lúc đóng, Hà Gia Khánh chậm rãi nói: "Hoài Viên, chúng ta coi như là người quen cũ, lần này tôi đến, là thật lòng muốn giúp cô một tay

Cô chiếm một nửa cổ phần của Bách Lạc Môn, lấy ra ba phần bán cho tôi, cũng giao quyền kinh doanh cũng cho tôi, trong vòng ba tháng, Bách Lạc Môn nhất định sẽ có khởi sắc, cô cứ chờ chia hoa hồng là được."

"Nói xong chưa?" Sở Nhị nhìn Dương Nham Tranh: "Lão Dương, tiễn khách."

Hà Gia Khánh nói: "Hoài Viên, tôi thật lòng muốn giúp cô."

Dương Nham Tranh nói: "Hà công tử, mời đi."

Hà Gia Khánh lắc đầu: "Hoài Viên, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ không đi."

Mắt Sở Hoài Viên lộ ra hàn ý: "Anh coi đây là nơi nào, anh nói không đi thì không đi, anh coi mình là ai?"

Hà Gia Khánh cầm quạt, làm một động tác mời với Sở Hoài Viên.

Đây là muốn Sở Hoài Viên ra tay.

Đại chi quải Ôn Hồng Yến, thể tu tầng năm, xông lên trước tiên, vung cánh tay bọ ngựa chém về phía cổ Hà Gia Khánh.

Hà Gia Khánh đứng im tại chỗ, Ôn Hồng Yến xoay nửa vòng, không thể chạm vào Hà Gia Khánh.

Bà ta không biết tại sao mình lại vồ hụt, còn chưa kịp phản ứng, Ôn Hồng Yến tự mình ngã từ cầu thang tầng hai xuống, nằm bất tỉnh nhân sự ở đại sảnh tầng một.

Dương Nham Tranh dùng Khuể Bộ bước đến trước mặt Hà Gia Khánh, Hà Gia Khánh nhích nhẹ người một chút, vòng ra sau lưng Dương Nham Tranh, tóm lấy một cái.

"Kỹ pháp của lữ tu, tôi lấy đây."

Nói xong, Hà Gia Khánh phất tay một cái, Dương Nham Tranh cũng ngã xuống cầu thang.

Hạng Phong Lan chắn trước Sở Nhị, ném mũi tên trong tay ra ngoài.

Mũi tên bay cực nhanh, nhưng Hà Gia Khánh vươn tay, dễ dàng bắt được thân tên.

Hạng Phong Lan hô lên một tiếng: "Tán!"

Mũi tên từ một tản thành hơn một trăm mũi tên nhỏ, bay về phía Hà Gia Khánh.

Hà Gia Khánh vươn tay bắt lấy, bắt được đến đâu ném xuống lầu đến đó, cứ như vậy bắt từng mũi tên một, ném tất cả hơn một trăm mũi tên xuống dưới, không một mũi tên nào làm Hà Gia Khánh bị thương.

Hạng Phong Lan rút ra mũi tên thứ hai, quay người nói với Sở Hoài Viên: "Chạy mau!"

Nhìn thân thủ này, trong lòng Hạng Phong Lan biết rõ, bà ta không đánh lại Hà Gia Khánh, cho dù thêm hai Hạng Phong Lan nữa cùng lên, cũng không thể khiến Hà Gia Khánh bị thương.

Bây giờ chỉ còn một con đường, chính là bản thân kéo dài thời gian để Sở Hoài Viên chạy trốn.

Sở Hoài Viên không chịu đi, triệu hồi pháp bảo trong phòng, muốn liều mạng với Hà Gia Khánh, bỗng nhiên nghe thấy chiếc mũ bên tai nói: "Đừng đi, đi là chết!"

Đây là mũ dạ Lý Thất tặng ả, sau khi đi theo Sở Hoài Viên một tháng, bắt đầu nói chuyện với Sở Hoài Viên, nói rất ít, nhưng giọng nói có chút giống Lý Thất.

Sở Hoài Viên rất nghe lời chiếc mũ này, nhưng tính mạng cả nhà đang bị đe dọa, ả không thể bỏ mặc họ.

Đang do dự, Hà Gia Khánh lên tiếng: "Hoài Viên, đừng làm chuyện dại dột, Bách Lạc Môn ở trong tay cô thật sự vô dụng, nhường cho tôi, mọi người cùng vui, sao lại không làm?

Nói thật, tôi thấy rất tội nghiệp cho cô, cô không biết làm ăn, lại còn sĩ diện, nhưng hôm nay cô không định nể mặt tôi, thì tôi cũng chẳng có lý do gì phải nể mặt cô. Đã nói lý lẽ đến mức này, nếu cô còn không biết điều, tôi sẽ..."

Đùng!

Một tiếng súng vang lên.

Hà Gia Khánh nhanh chóng cúi đầu.

Viên đạn bay sượt qua gáy, làm tróc một mảng da đầu, máu tươi chảy ra.

Là ai? Nổ súng bất ngờ như vậy?

Bóng dáng Hà Gia Khánh lóe lên, xuống lầu, lại nghe một tiếng súng nữa, viên đạn bắn về phía sau lưng.

Hà Gia Khánh phán đoán được hướng đạn bay tới, tay không bắt lấy đầu đạn ném sang một bên: "Rốt cuộc là ai bắn? Ra mặt nói chuyện."

Đối phương không lên tiếng, Hà Gia Khánh chỉ nghe thấy tiếng lên đạn từ phía đối diện.

Âm thanh lên đạn và hướng đạn bay tới không giống nhau, đối phương đã đổi chỗ.

Chỉ bắn ra hai phát, nhưng thực tế đối phương đã bắn sáu phát, mỗi tội bốn viên đạn bị lép.

Chiếc mũ dạ nói nhỏ: "Hắn đến rồi."

Lý Thất!

Trong lòng Sở Hoài Viên mừng rỡ, nhưng không lên tiếng.

Hà Gia Khánh phe phẩy quạt, vẻ mặt ung dung nói: "Anh định dùng khẩu súng này giết tôi? Có phải hơi trẻ con không?"

Lý Thất đáp lại một câu: "Muốn đánh cược không?"

Hà Gia Khánh nhìn quanh bốn phía, Dương Nham Tranh và Ôn Hồng Yến nằm trên mặt đất, Hạng Phong Lan và Sở Hoài Viên đứng bên cạnh tay vịn.

"Anh muốn đánh cược với tôi cái gì?" Hà Gia Khánh mỉm cười: "Đánh cược mạng sống của cả nhà này?"

"Dám không?"

Cạch!

Lý Thất lên đạn, Hà Gia Khánh nghe thấy tiếng động, nhưng vẫn không phán đoán được vị trí của hắn.

Đây là điều chết người nhất, với năng lực cảm nhận của đạo tu mà lại không thể cảm nhận được vị trí của đối phương, điều này khiến Hà Gia Khánh từ bỏ ý định đánh cược, trực tiếp xông ra khỏi phủ đệ.

Lý Thất lập tức đuổi theo, trên đường chật cứng người qua lại, hai người len lỏi trong đám đông, không ai nhìn thấy bóng dáng của họ.

Quẹo qua góc phố, Hà Gia Khánh lặng lẽ đứng bên tường quán cà phê, chờ đối phương tới.

Lý Bạn Phong đứng bên bức tường đối diện của quán cà phê, âm thầm nghe ngóng động tĩnh của đối phương.

Hà Gia Khánh không dám manh động, y không biết đối phương là ai.

Lý Bạn Phong cũng không hành động thiếu suy nghĩ, hắn không chắc chắn đối phương có phải Hà Gia Khánh hay không.