Hà Gia Khánh bám sát tường, mắt dán chặt vào góc tường, đề phòng đối phương đánh lén, cũng chuẩn bị sẵn sàng đánh lén đối phương bất cứ lúc nào.
Giằng co vài giây, Hà Gia Khánh phát hiện chiến thuật của mình có chút sai lầm.
Tốc độ của đối phương nhanh như vậy, rất có thể là một lữ tu, lưng dựa tường, đề phòng lữ tu, hiển nhiên không có ý nghĩa gì.
Hà Gia Khánh này hoàn toàn không hiểu rõ Lý Thất, đối phó với tu giả Địa Bì thì dư sức, nhưng lại thiếu kinh nghiệm đối với đối thủ Vân Thượng.
Đến khi y nhận ra vấn đề, Lý Bạn Phong đã dùng Thông Không Trở Ngại xuyên qua bức tường, đứng trước mặt Hà Gia Khánh.
Lý Bạn Phong vung liềm chém xuống mặt, đồng thời, máy chiếu phim nhảy ra khỏi túi áo, đứng vào vị trí.
Hà Gia Khánh không quan tâm đến máy chiếu phim, y phải né lưỡi liềm, còn phải khóa chặt tầm nhìn, đề phòng Lý Bạn Phong đột nhiên biến mất, sử dụng Cưỡi Ngựa Xem Hoa.
Phản ứng của đạo tu trong thời gian ngắn quả thực không chậm, Hà Gia Khánh cúi người né lưỡi liềm, dùng chiếc nhẫn có mũi nhọn đâm vào cổ họng Lý Bạn Phong.
Cận chiến trong tình huống tu vi gần tương đương, mấu chốt thắng bại của đạo tu và lữ tu nằm ở việc ai giành được tiên cơ.
Lý Bạn Phong né được đòn đâm, cổ tay Hà Gia Khánh quét ngang, muốn cắt cổ họng hắn, bây giờ là tiên cơ của y, theo lý thì phải từng bước ép sát, không cho Lý Bạn Phong cơ hội thở dốc.
Vù!
Một tiếng gió rít bên tai.
Hà Gia Khánh vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị chém một đao vào lưng.
Đối phương có đồng bọn?
Thật ra Lý Bạn Phong không có đồng bọn, vừa rồi là do cái bóng cầm Đường đao chém.
Lý Bạn Phong đã dùng kỹ pháp Cô Đơn Lẻ Bóng, cái bóng có thể hành động độc lập, khiến hắn không thể sử dụng kỹ pháp, nên mới chọn dùng vũ khí giao chiến.
Nhưng Hà Gia Khánh lại sợ hãi, gặp phải đối thủ có tu vi tương đương, lại gặp phải tình huống một chọi nhiều, y lập tức thay đổi chiến thuật, dựa vào bước chân linh hoạt, muốn vòng ra sau lưng Lý Bạn Phong.
Vòng ra sau lưng là một lựa chọn không tồi, có thể nhanh chóng thoát thân, khiến Lý Bạn Phong không kịp khóa chặt tầm nhìn vào y, còn có thể thông qua việc đánh lén phía sau, tranh thủ cho mình được một chút thời gian.
Lý Bạn Phong nhìn ra ý đồ của Hà Gia Khánh, liên tục thay đổi bước chân, không cho y có cơ hội đánh lén phía sau.
Theo lý mà nói, thấy đối phương đã có phòng bị thì nên đổi thủ đoạn khác, nhưng Hà Gia Khánh này rất cố chấp, giống như đang thực hiện một thứ tự nào đó, nhất định phải vòng ra sau lưng Lý Bạn Phong.
Thấy Hà Gia Khánh kiên trì như vậy, Lý Bạn Phong xoay sở vài hiệp, móc chìa khóa từ trong túi ra.
Ngươi đã muốn vòng như vậy thì cứ để ngươi vòng.
Lý Bạn Phong vặn cổ tay ra sau, mở cửa Tùy Thân Cư.
Hà Gia Khánh thấy bước chân Lý Bạn Phong hơi dừng lại, vội vàng nắm bắt cơ hội, chui ra sau lưng hắn, một bước đâm đầu thẳng vào Tùy Thân Cư.
Trong số tất cả đối thủ mà Lý Bạn Phong gặp phải, có không ít kẻ tự tìm đến cửa, nhưng đây là người chủ động nhất.
Hà Gia Khánh không phát hiện ra có cánh cửa trước mặt sao?
Y thật sự không thấy, máy chiếu phim đã che khuất thân hình hai người, cũng thay đổi một phần cảnh vật xung quanh, tạo điều kiện tác chiến bí mật cho Lý Bạn Phong.
Đợi đến khi bước vào cửa Tùy Thân Cư, Hà Gia Khánh ngẩn người, máy hát ngẩn người, Hồng Oánh cũng ngẩn người.
Hà Gia Khánh không biết đây là nơi nào, cũng không biết tại sao mình lại vào căn phòng này.
Hà Gia Khánh đã đi qua con phố này hai lần, cũng coi như khá quen thuộc, từ bao giờ mà bên cạnh quán cà phê ở góc phố này lại có thêm một căn phòng?
Máy hát nhìn chằm chằm Hà Gia Khánh, đánh giá một lúc, cảm thấy có chút quen mắt.
Nàng từng thấy ảnh của Hà Gia Khánh trên báo, nhưng đó là ảnh chụp từ lâu, nhìn non nớt hơn một chút.
Máy hát hỏi: "Ngươi là bạn của tướng công nhà ta sao?"
Hà Gia Khánh không biết chiếc máy hát này có lai lịch gì, nhưng có thể cảm nhận được đối phương không phải người thường, y ôm quyền thi lễ: "Không biết tướng công nhà cô nương xưng hô như thế nào?"
Máy hát nói: "Hắn tên là Lý Thất, ngươi có quen hắn không?"
Đương nhiên là biết Lý Thất, đây là một nhân vật quan trọng, theo như Hà Hải Khâm miêu tả, Lý Thất hẳn là Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong chính là người nắm giữ Huyền Sinh Hồng Liên.
Đương nhiên, đó là chuyện trước kia, Hồng Liên hiện tại đã bị người ngoại châu lấy đi, sau đó rơi vào tay ai thì vẫn chưa biết được.
Hà Hải Khâm từng nói, Hà Gia Khánh và Lý Bạn Phong có chút ân oán, bây giờ có nên thừa nhận thân phận của mình không?
Hà Gia Khánh vẫn đang do dự, máy hát dặn dò Hồng Oánh: "Đi bê tiện nhân Hồng Liên lại đây, nói tình nhân cũ của ả đến rồi."
Một người phụ nữ với dáng người đẹp đến khó tả, dung mạo thực sự không thể hình dung, bê Hồng Liên đến gần.
Huyền Sinh Hồng Liên!
Hà Gia Khánh mừng như điên!
Quả nhiên là đến đúng chỗ rồi!
Hà Gia Khánh ôm quyền: "Em dâu, ta là anh em của Lý Thất, hôm nay đến đây chỉ vì mượn Hồng Liên dùng một chút."
Máy hát mỉm cười: "Hồng Liên muội muội, tình nhân cũ của ngươi đến đón ngươi kìa."
Huyền Sinh Hồng Liên nhẹ nhàng mở lá sen, dường như đang đánh giá Hà Gia Khánh.
Nàng ta cất tiếng hỏi: "Gia Khánh, còn nhớ giảng viên Tống không?"
Giảng viên Tống?
Hà Hải Khâm không hề nhắc đến.
"Nhớ, đó là ân sư dạy dỗ ta, sao có thể quên được." Hà Gia Khánh thuận miệng nói hươu nói vượn một câu.
Hồng Liên lại hỏi: "Ngươi đã gặp phu nhân của giảng viên Tống chưa?"
"Từng gặp một lần." Hà Gia Khánh tiếp tục bịa chuyện: "Sư nương đối xử với ta rất tốt."
Hồng Liên nói với máy hát: "Đây không phải Hà Gia Khánh."
"Hà Gia Khánh" biến sắc: "Ngươi nói gì vậy?"
Máy hát cười nói: "Muội muội, ngươi nhìn cho kỹ, nếu đây không phải Hà Gia Khánh, hắn sẽ biến thành đồ ăn của tỷ muội chúng ta đó nha."
Hồng Liên cũng cười: "Ngươi lại còn nói nhảm, dù hắn có là Hà Gia Khánh, vào căn phòng này rồi, chẳng phải cũng thành đồ ăn hay sao? Giảng viên Tống là một phụ nữ trẻ trung, lấy đâu ra sư nương?"
Máy hát quát lớn: "Ta đã biết ả dạy học này là đồ điếm!"
"Hà Gia Khánh" cảm thấy tình hình không ổn, quay người chạy ra cửa.
Y kéo cửa giật cả buổi mà cửa vẫn không nhúc nhích,
Máy hát vẫn còn đang tức giận, miệng không ngừng oán trách: "Ta đã biết ả họ Tống này không đơn giản, chỉ cần có tài hoa hơn người là có thể khiến tên điên kia mất hồn, ngươi nói cho ta biết ả có đẹp không?"
Hồng Liên suy nghĩ một chút: "So sánh thì, nếu nói đến dung mạo lúc ngươi còn sống, ả không thể sánh bằng, nếu nói đến dung mạo bây giờ của ngươi..."
Giọng máy hát có chút run rẩy: "Dung mạo bây giờ của ta thì sao? Tên điên đó chẳng phải nói là không chê sao?"
Hồng Oánh ở bên cạnh khuyên nhủ: "Kiêu Uyển, đừng giận nữa, đừng nghe Hồng Liên nói lung tung!"
"Hà Gia Khánh" sững sờ một lúc, y nghi ngờ có phải mình phản ứng lố quá rồi không, trong phòng này dường như không có ai để ý đến y.
Đã không để ý, vậy cũng không cần khách sáo,"Hà Gia Khánh" nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng này còn có hai cánh cửa nữa, một cánh cửa ở đối diện, còn một cánh cửa ở cạnh tường.
Nhắm chuẩn phương hướng,"Hà Gia Khánh" xông đến gần, tay trái túm lấy Hồng Liên, tay phải cầm quạt đẩy cửa căn phòng thứ hai.
Két-
Cửa mở.
Cạch!
Chiếc quạt rơi xuống đất.
"Hà Gia Khánh" giật mình, sao quạt lại rơi được?
Đó là mạng sống của y, chiếc quạt này chưa bao giờ rời tay.
Hà Gia Khánh nhìn cổ tay trống trơn, lúc này mới hiểu ra nguyên nhân, hóa ra bây giờ quạt không rời tay, mà chỉ là tay rơi xuống đất.
Hồng Oánh chém đứt tay phải của "Hà Gia Khánh", nhặt chiếc quạt từ dưới đất lên, cầm bàn tay của "Hà Gia Khánh" lên, cẩn thận đánh giá một phen: "Đây là bảo bối gì, ngươi luôn giữ nó làm gì?"
"Hà Gia Khánh" muốn giật lại chiếc quạt, Hồng Oánh nhón chân, lui vào nhị phòng, vẫy tay với "Hà Gia Khánh": "Ta đi lùi, chỉ cần ngươi đuổi kịp ta, chiếc quạt này sẽ trả lại cho ngươi!"
"Hà Gia Khánh" chịu đựng cơn đau dữ dội, liều mạng đuổi theo, Hồng Oánh từ nhị phòng lui vào tam phòng.
Hồng Liên hét lên: "Tiện nhân, đừng có đùa giỡn nữa, mau cứu ta xuống!"
Hồng Oánh cười nói: "Cứu ngươi làm gì? Người này và tình nhân của ngươi trông giống nhau như vậy, nhân lúc tướng công không có nhà, hai người các ngươi thân mật một chút đi."
Hồng Oánh vừa nói chuyện vừa lùi lại,"Hà Gia Khánh" dùng hết sức lực mà vẫn không đuổi kịp.
Cứ chạy mãi đến bát phòng, thấy tốc độ của Hồng Oánh chậm lại,"Hà Gia Khánh" cảm thấy lần này có thể đuổi kịp ả.
Y dồn sức vọt mạnh một bước, lại trượt chân, đập mặt xuống đất.
Lần này ngã khá nặng, Hà Gia Khánh nằm cả buổi không dậy nổi, Hồng Liên cũng bị Hồng Oánh cướp mất.
Trong phòng truyền đến một giọng nói: "Vũng nước này đổ vừa đúng lúc."
Trong bát phòng là một vị toán tu, vị toán tu này đã bị Hồng Oánh khuất phục, luôn trong tình trạng sẵn sàng chờ ả sai khiến.
Như tình huống vừa rồi, Hồng Oánh đang giao thủ với người khác, cũng không cần sai khiến, vị toán tu ở bát phòng này sẽ chủ động trợ giúp.
Y tính toán chính xác sải chân và tần số bước chân của Hồng Oánh, cũng tính toán được sải chân và tần số bước chân của "Hà Gia Khánh", kết hợp với cách bài trí đồ đạc trong bát phòng để điều chỉnh vị trí, khiến "Hà Gia Khánh" giẫm chân vào vũng nước này.
Hồng Oánh cầm Hồng Liên và chiếc quạt, tiếp tục trêu chọc "Hà Gia Khánh": "Quạt ở trong tay ta, tình nhân của ngươi cũng ở trong tay ta, tiếp tục đuổi theo đi, khó khăn lắm mới tìm được chút niềm vui."
Nói xong, Hồng Oánh lui ra khỏi bát phòng, vào thất phòng.
"Hà Gia Khánh" có thể nhìn ra sự chênh lệch khổng lồ giữa bản thân và người phụ nữ khó hình dung này.
Người phụ nữ này có thể giết chết y bất cứ lúc nào, để y sống đến bây giờ chỉ là vì muốn tìm chút niềm vui.
Nếu muốn chết cho thoải mái, thật ra có thể không cần đuổi theo nữa.
Nhưng chiếc quạt ở trong tay ả...
Đạo lý là như vậy, nhưng hiểu rõ và nhìn thấu lại là hai chuyện khác nhau, phàm là sinh vật, sao có thể không muốn sống?
"Hà Gia Khánh" đuổi đến thất phòng, Hồng Oánh còn muốn đùa giỡn thêm với y, bỗng nghe máy hát hét lên: "Tiện nhân, giỡn đủ chưa? Mau đem Hồng Liên về đây, ta có chuyện muốn hỏi ả!"
Xem điệu bộ này, chắc là muốn hỏi chuyện về giảng viên Tống, Kiêu Uyển nổi giận kinh khủng như vậy, Hồng Oánh không dám chậm trễ, vội vàng ôm Hồng Liên quay về chính phòng.
"Hà Gia Khánh" trơ mắt nhìn Hồng Oánh càng đi càng xa, chiếc quạt càng ngày càng xa, thân thể cũng ngày càng chậm chạp.
Không thể cử động được nữa.
Cứ như vậy mà kết thúc sao...
Suy nghĩ của "Hà Gia Khánh" rơi vào trạng thái đình trệ.
Hồng Oánh ôm Hồng Liên đến trước mặt máy hát, máy hát hung hăng hỏi: "Ngươi nói mau, ả điếm dạy học họ Tống kia và tướng công có qua lại gì?"
Hồng Liên nói: "Ả là cô giáo của Lý Bạn Phong và Hà Gia Khánh, giữa ả và Hà Gia Khánh tuy trong sạch, nhưng với Lý Bạn Phong có qua lại gì thì ta không nói rõ được, dù sao lúc đó ta cũng không quen tên điên này."
"Người vừa rồi thật sự không phải Hà Gia Khánh?" Máy hát gặng hỏi.
Nhìn khí thế này, Hồng Liên cũng có chút sợ hãi: "Ta còn có thể lừa ngươi sao, hắn ngay cả giảng viên Tống là nam hay nữ cũng không biết, chắc chắn không phải là thật..."
"Ai mà biết giữa hai người các ngươi rốt cuộc có ý gì? Oánh Oánh, ngươi đi mang người đó lại đây, ta tự mình hỏi hắn!"
Hồng Oánh cầm quạt, vội vàng đi tìm "Hà Gia Khánh", nhưng phát hiện "Hà Gia Khánh" này nằm úp sấp trong thất phòng không nhúc nhích.
"Kiêu Uyển, hắn đang..."
Hồng Oánh không dám tự ý xử lý, ả nhận ra tình trạng của "Hà Gia Khánh" rất bất thường, cũng nhận ra tâm trạng của Triệu Kiêu Uyển không tốt lắm.
Trước kia ở trong quân, một khi Triệu Kiêu Uyển nổi trận lôi đình, những người khác làm bất cứ việc gì đều phải cẩn thận từng li từng tí.
"Vô dụng! Bảo ngươi mang một người lại đây mà sao lại tốn sức như vậy!"
Triệu Kiêu Uyển vào thất phòng, đánh cho Hồng Oánh một cái, lần này đánh rất đau, Hồng Oánh xoa mãi mới đỡ.
Chiếc quạt đến gần "Hà Gia Khánh", đợi một lúc,"Hà Gia Khánh" dần dần có phản ứng.
Thân thể y phập phồng, dường như có thể thở được.
Biên độ phập phồng càng lúc càng lớn, dường như không chỉ đơn thuần là thở.
Máy hát ngạc nhiên hỏi: "Hắn bị làm sao vậy?"
Hồng Oánh quan sát một lúc, vội vàng tìm một sợi dây xích sắt trói chặt "Hà Gia Khánh": "Không ổn, người này sắp nổ rồi!"
"Nổ?" Máy hát không hiểu tại sao y lại nổ.
Hồng Oánh siết chặt dây xích: "Ta tuyệt đối không nhìn nhầm, người này sắp nổ rồi, giống như trúng Cưỡi Ngựa Xem Hoa vậy, ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh lên, hắn không chống đỡ được lâu đâu."
Máy hát hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Hà Gia Khánh" đáp: "Ta tên là Khưu Đao Ngọc."
Máy hát lại hỏi: "Tại sao ngươi lại giả mạo Hà Gia Khánh?"
"Vì muốn làm người thượng tộc."
"Ngươi là người nội châu?"
"Phải, bây giờ ta là người thượng tộc."
Triệu Kiêu Uyển không quá tin tưởng lời của người đàn ông này, vóc dáng người nội châu không nên nhỏ như vậy, bọn họ phải to lớn hơn người Phổ La Châu rất nhiều.
"Ngươi đã thay đổi dung mạo bằng cách nào?"
"Vào lò nung."
Không chỉ phải thay đổi dung mạo, y còn phải học tập đặc điểm và thói quen của Hà Gia Khánh.
"Ngươi biết quá khứ của Hà Gia Khánh bằng cách nào?"
"Cha của Hà Gia Khánh, Hà Hải Khâm dạy từng chút một cho ta."
Điều này trùng khớp, Hà Hải Khâm là kẻ đi ra từ nội châu.
"Tộc nhân của các ngươi giao nhiệm vụ gì cho ngươi?"
"Dùng thân phận của Hà Gia Khánh, chiếm đoạt Bách Lạc Môn."
"Hà Gia Khánh ở đâu?"
"Ta không biết, ta không tìm thấy hắn..." Giọng Khưu Đao Ngọc càng lúc càng yếu ớt.
"Các ngươi có bao nhiêu tộc nhân đã thay đổi dung mạo?"
"Có một trăm người cùng ta vào lò nung, bọn họ đều chết, chỉ luyện thành một mình ta, ta có tu vi cao nhất, thân thể cứng cáp nhất..."
Kẹt kẹt kẹt-
Dây xích kêu lên ken két, Hồng Oánh hét lên: "Kiêu Uyển, ta không chống đỡ nổi nữa, người này sắp nổ rồi, chúng ta mau rút lui thôi!"
Triệu Kiêu Uyển nói: "Hắn nổ kệ hắn, chúng ta rút lui làm gì?"
Hồng Oánh nói: "Lực đạo này không giống bình thường, chắc chắn sẽ nổ rất dữ dội, e là sẽ khiến chúng ta bị thương, ném hắn ở đây để lão gia tử xử lý đi."
Hai người vừa định đi, bỗng nghe thấy trong thất phòng truyền ra một giọng nói: "Không được, không thể nổ ở đây!"
Hành khách của thất phòng lên tiếng, hắn ta chủ động nhắc nhở Triệu Kiêu Uyển: "Hắn mà nổ ở đây thì căn phòng này sẽ tan nát mất, hắn nổ hồn, không nổ thân, ngươi ăn hồn hắn đi thì sẽ không nổ nữa."
Hồng Oánh không chịu đồng ý: "Nếu ăn hắn vào, nổ trong bụng Kiêu Uyển thì làm sao?"
Máy hát trách mắng: "Nói bậy, sao có thể nổ trong bụng được, ngươi tránh xa ra."
Hồng Oánh lui ra xa, trơ mắt nhìn thân thể Khưu Đao Ngọc từ từ phồng lên.
Máy hát cắm hai cây kim hát vào người Khưu Đao Ngọc, ba chiếc loa đồng loạt phun ra hơi nước.
Không bao lâu, thân thể Khưu Đao Ngọc ngừng phồng lên, máy hát cũng rút kim hát lại.
"Kiêu Uyển, sao rồi?" Hồng Oánh đến gần, lo lắng quan sát.
Máy hát không lên tiếng, bên trong tủ kêu loảng xoảng.
"Kiêu Uyển, ngươi nói gì đi, đừng dọa ta, Kiêu Uyển..." Hồng Oánh sờ soạng máy hát, giọng nói dần dần run rẩy.
Ợ-
"Đừng chạm vào bụng ta!" Máy hát đẩy Hồng Oánh ra, đi lại vài vòng trong thất phòng.
"Kiêu Uyển, ngươi đang..."
"Ợ, ục ục..." Máy hát ợ một cái, tán thưởng nói: "Khưu Đao Ngọc này còn ngon hơn cả cóc nữa!"
Hồng Oánh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế: "Kiêu Uyển, ngươi thật sự muốn dọa chết ta sao?"
"Không dọa, không dọa, mau ăn thịt đi, đây đúng là giống nòi của nội châu!"
Hồng Oánh nhìn thi thể phồng lên đến biến dạng: "Thật sao? Ta nếm thử xem."
"Ngươi đừng có ăn hết, người nhà chúng ta đều đi theo tướng công ra trận rồi, ngươi để lại một ít cho bọn họ, cũng để lại một ít cho vị huynh đệ ở thất phòng này."
Hồng Oánh ăn một miếng thịt, tấm tắc khen: "Đúng là ngon hơn cóc, vị huynh đệ ở thất phòng này, ngươi tên gì?"
Căn phòng đáp lại: "Nếu ta biết tên thì còn đến mức sống không ra người không ra quỷ như vầy sao?"
Máy hát nói: "Ngươi có nhãn lực tốt như vậy, có thể phân biệt được nguồn gốc vụ nổ, hẳn là một khuy tu."
"Có lẽ là vậy, năm tháng trôi qua, ta cũng không nhớ đạo môn của mình là gì nữa."
Máy hát cười một tiếng: "Không nhớ cũng không sao, ngươi cứ từ từ nghĩ, ngày tháng còn dài, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, Oánh Oánh, đừng quên để lại một phần cho bát phòng."
Hồng Oánh phụ trách chia thức ăn, máy hát cầm lấy chiếc quạt của Khưu Đao Ngọc: "Tay nghề này không tầm thường, bên trong có huyền cơ khác."
"Đúng là có huyền cơ, chẳng lẽ là do ăn nhiều người nội châu quá?"
Hồng Oánh ngẩng đầu nhìn máy hát: "Kiêu Uyển, ta cảm thấy môi hình như không đúng lắm."
"Nói bậy, ngươi làm gì có môi."
"Hình như có rồi."
Máy hát xoay chiếc loa lớn, nhìn kỹ: "Ngươi đừng nói, thật sự đừng nói là..."
Vốn dĩ trên đầu thương chỉ có hai con mắt, bây giờ dưới mắt lại có thêm một cái miệng.
Máy hát tán thưởng: "Oánh Oánh, ngươi lại có thêm một nghề nữa rồi!"
"Mảnh địa bàn này thật sự cho tôi sao?"
Sở Nhị không quá tin tưởng, ả không tin Lý Thất sẽ đối xử tốt với mình như vậy.
"Tôi đã đưa đến trước mặt cô rồi, đương nhiên là cho cô, lúc đó người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cô, không ai thích hợp hơn cô."
"Anh nói lại câu vừa rồi một lần nữa."
Lý Bạn Phong tưởng Sở Nhị không nghe rõ, cố ý nói chậm lại: "Không ai thích hợp hơn cô."
"Ý tôi là câu trước đó, anh nói lại lần nữa."
"Người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cô."
Sở Nhị nhìn Lý Bạn Phong, hít hít nước mũi, môi run run một hồi, vậy mà khóc thành tiếng.
"Khóc cái gì vậy?" Lý Bạn Phong khó hiểu.
Sở Nhị lau nước mắt: "Quen biết anh đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói nhớ tôi."
Nhớ cô?
Cái này và nghĩ đến cô có chút khác biệt chứ?
Lý Bạn Phong đang định sửa lại câu từ, lại thấy Sở Nhị cầm hai miếng khế thư nói: "Tôi cầm lấy miếng khế thư này, chẳng phải sẽ trở thành Địa Đầu Thần sao? Nếu khai hoang hết đất hoang, chẳng phải sẽ thành Địa Đầu Thần của chính địa sao?"
"Đúng vậy!"
Lý Bạn Phong gật đầu nói: "Cô biết có bao nhiêu người muốn mảnh đất này không? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!"
"Anh rất tốt với tôi, tôi biết, tôi cũng thật lòng với anh."
Sở Nhị cúi đầu, đỏ mặt nói: "Nhưng tôi không biết mình có bản lĩnh này không, tôi sợ tôi giữ không được mảnh đất này."
"Sợ gì, có dì Hai chúng ta chống lưng!"
"Khổ bà bà cũng không thể trông chừng tôi suốt được, nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi Hà Gia Khánh đến tìm tôi, có lẽ cũng là vì mảnh đất này chứ?"
"Không thể nào."
Lý Bạn Phong lắc đầu, hắn muốn giao địa bàn này cho Sở Nhị, chuyện này ngoại trừ hắn và Thu Lạc Diệp, người khác đều không biết, Hà Gia Khánh cũng không thể nào nhận được tin tức.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy người đó không phải Hà Gia Khánh."
Sở Nhị hỏi: "Tại sao không phải Hà Gia Khánh? Từ nhỏ tôi đã quen biết hắn, tên này từ nhỏ đã nham hiểm, tôi cảm thấy hắn chính là Hà Gia Khánh."
Lý Bạn Phong nói: "Cô nghĩ kỹ lại đi, nếu Hà Gia Khánh thật sự muốn Bách Lạc Môn, hắn sẽ tự mình ra tay sao? Sản nghiệp trong tay hắn không ít, đều là dựa vào Thẩm Dung Thanh và Đoàn Thụ Quần chống đỡ, cô thấy có khi nào hắn chủ động lộ diện?
Ngoại châu vẫn đang truy nã hắn, hắn dám trực tiếp đến cửa nhà cô cướp đất sao? Nếu để sảnh Quan Phòng biết được, Liêu Tử Huy sẽ phải phái người bắt hắn, cho dù hắn có thể chống đỡ được sảnh Quan Phòng, làm như vậy cũng thật sự quá mạo hiểm."
Sở Nhị gật đầu: "Thất ca nói đúng, bây giờ nghĩ lại, người đó quả thật không giống Hà Gia Khánh."
"Xì!" Hạng Phong Lan ở bên cạnh hít vào một hơi.
Vừa rồi còn khẳng định như đúng rồi, chớp mắt lại nói không phải.
Chỉ riêng câu "Thất ca nói đúng" vừa rồi, cũng không giống như từ trong miệng Sở Nhị nói ra.
"Hạng sư tỷ, bà đi xem đám người lão Dương và Hồng Yến ra sao rồi."
Sở Nhị trừng mắt nhìn Hạng Phong Lan: "Tôi và Thất ca có chuyện muốn nói."
Hạng Phong Lan cười lạnh một tiếng: "Là muốn nói chuyện, hay là muốn làm chuyện? Tôi đứng ở bên cạnh nhìn không được sao?"
Lý Bạn Phong đứng dậy: "Chuyện đã nói xong, tranh thủ thời gian chôn khế thư đi, thu địa bàn lại, cô xuất thân từ gia đình giàu có, có vài việc cô cũng biết nên làm ra sao rồi."
Nói xong, Lý Bạn Phong muốn đi.
Sở Nhị luyến tiếc, níu kéo vạt áo Lý Bạn Phong: "Anh phải thường xuyên đến thăm tôi đó, trên đời này cũng chỉ có tôi nhớ anh nhất."
Hạng Phong Lan cúi đầu nói: "Chưa chắc, tôi nghe nói Khương Mộng Đình bị bệnh, liên tiếp hai buổi ca hội không lên sân khấu, nếu cậu không đi thăm cô ấy, e rằng người này sẽ không còn nữa."
"Tôi đến Tiêu Dao Ổ xem thử." Lý Bạn Phong rời khỏi nhà chính Sở gia.
Sở Nhị hung hăng nhìn Hạng Phong Lan: "Đồ tiện nhân nhà bà, sao bà biết Khương Mộng Đình bị bệnh? Có phải Mã Ngũ nói cho bà biết không? Tôi phải lập tức nói chuyện này cho bà bà biết!"
Lý Bạn Phong đến Tiêu Dao Ổ, Mã Ngũ đang cùng hai cô nương tán gẫu, thấy Lý Bạn Phong đến, Mã Ngũ vội vàng giới thiệu: "Lão Thất, đây là hai vị tri kỷ mới quen biết, một người tên A Xuân, một người tên A Sắc."
Trên người hai vị tri kỷ này mang theo lửa xanh, rõ ràng không phải là người dương gian.
Tuy nhiên, Lý Bạn Phong cũng không bất ngờ, đối với Mã Ngũ mà nói, cái gọi là người và quỷ khác đường đều là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến!
Hắn đi tìm Khương Mộng Đình, Khương Mộng Đình quả thực bị bệnh, cả người tiều tụy đến không nhìn ra hình dạng.
Lý Bạn Phong bưng nước cho Khương Mộng Đình uống thuốc, tận tình chăm sóc.
Hai cô nương tiếp tục than thở với Mã Ngũ.
A Sắc thở dài: "Ngũ Lang, hai chúng ta số khổ, đi theo yểm tu làm nô bộc, chỉ cần làm việc sai sót một chút là sẽ bị phạt, không biết phải trải qua những ngày tháng này đến bao giờ."
Mã Ngũ nghiêm mặt nói: "Hai vị cô nương yên tâm, hôm nay gặp được Mã Quân Dương tôi, những ngày tháng khổ sở này coi như kết thúc rồi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với chủ nhân của các cô, để hắn viết giấy tờ, nhường hai người cho tôi là được."
A Sắc nắm chặt tay Mã Ngũ: "Ngũ công tử quả thật là người tốt!"
A Xuân cũng nắm tay Mã Ngũ: "Ngũ công tử quả thực tốt, nhưng tỷ muội chúng ta đến đây làm gì?"
A Sắc thản nhiên nói: "Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là đến bái phỏng Ngũ công tử."
A Xuân chớp chớp mắt: "Thật sao?"
A Sắc im lặng một lúc: "Hình như vậy..."
A Xuân nhìn Mã Ngũ: "Ngũ công tử, vị vừa rồi đi qua có phải Lý Thất công tử hay không?"
Lý Bạn Phong xem tranh của A Sắc, thấy rõ toàn bộ quá trình Tôn Thiết Thành thẩm vấn người nội châu Hoàng Trạch Nam.
Họa tu không phải máy chiếu phim, A Sắc cũng không có trình độ cao siêu như Mục Nguyệt Quyên, toàn bộ bức tranh không quá chân thực, nhưng ý nghĩa lại được biểu đạt rất rõ ràng.
A Xuân ở bên cạnh nói: "Lý công tử, Tôn thành chủ dặn ngài nhất định phải cẩn thận đề phòng, ông ấy còn đặc biệt nhắc đến chiếc bàn tính của Trương Cổn Lợi, nói thứ đó rất kỳ lạ, bảo chủ nhân của bọn ta đến Hắc Thạch Pha tìm Thang Thế Giang nghiên cứu."
Lý Bạn Phong nhớ lại chi tiết trận chiến với Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh luôn cầm một chiếc quạt xếp trong tay, chiếc quạt xếp này không phát huy tác dụng của vũ khí hay pháp bảo.
Vậy y cầm quạt xếp làm gì?
Chẳng lẽ có tác dụng giống như bàn tính?
Hắc Thạch Pha, một thương nhân đang đau đầu vì chuyện đất đai, mảnh đất y mua quá nhỏ, diện tích nhà xưởng không đủ, không lắp đặt hết thiết bị.
Được bạn bè giới thiệu, y mời một vị kỹ sư giàu kinh nghiệm đến giúp đỡ, vị kỹ sư này mặc quần yếm, đội mũ bảo hộ, thân thể cao lớn vạm vỡ, mặt đầy râu, còn đeo một cặp kính không phù hợp lắm với vẻ ngoài của ông ta.
Trông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng không ai biết đây chính là Địa Đầu Thần của Hắc Thạch Pha, Thang Thế Giang.
Ông ta có rất nhiều thân phận ở Hắc Thạch Pha, kỹ sư giàu kinh nghiệm là một trong số đó, ngoài ra còn có thợ hồ, bốc vác, thợ nguội, đầu bếp, giám đốc tòa soạn và người mẫu tạp chí, ...
Thang Thế Giang xem bản vẽ rất lâu, lắc đầu.
Diện tích nhà xưởng này thật sự không đủ.
Động cơ hơi nước là thiết bị động lực không thay đổi của Phổ La Châu, do hệ thống tuần hoàn hơi nước phức tạp, dẫn đến thể tích khá lớn, điều này cũng định sẵn nhà xưởng này không chứa được tất cả thiết bị.
Vấn đề về thể tích là vấn đề không thể tránh khỏi của động cơ hơi nước, Thang Thế Giang đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng thu hoạch rất ít.
Thương nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ thêm tiền mua đất.
Thang Thế Giang đang giúp y sửa đổi bản vẽ, cây bút chì xoay hai vòng trong tay, được Thang Thế Giang cài lên tai.
Ông ta rời khỏi nhà xưởng, đến bên tường rào, hỏi: "Tiền bối, ngươi tìm ta?"
Quy Kiến Sầu cười nói: "Đừng gọi tiền bối gì hết, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy."
"Chúng ta?"
Thang Thế Giang không cảm thấy giữa mình và Quy Kiến Sầu có quan hệ sâu đậm như vậy: "Tìm ta có chuyện gì?"
Quy Kiến Sầu lấy bàn tính ra đưa cho Thang Thế Giang: "Ngươi xem xem, đây là thứ gì."
Thang Thế Giang cầm bàn tính lắc nhẹ, nhìn quỹ đạo chuyển động của các hạt bàn tính, ánh mắt Thang Thế Giang càng lúc càng thâm thúy.
Quan sát tỉ mỉ hai tiếng đồng hồ, Thang Thế Giang gạt sáu hạt bàn tính, sáu hạt này vừa động, những hạt khác đều chuyển động theo.
Quy Kiến Sầu không hiểu công tu, cũng không biết nguyên lý của thứ này là gì.
Quỷ bộc A Thiết tán thưởng: "Vậy mà hắn lại nhìn ra được, thật sự nhìn ra được!"
Thang Thế Giang lắc đầu nói: "Ta chỉ nhìn ra cơ quan, còn chưa nhìn ra nguồn động lực, đây là bảo bối, bảo bối hiếm thấy."
"Đúng là bảo bối, công pháp của nội châu quả thực lợi hại."
Tùy Thân Cư tán thưởng một tiếng, nói với máy hát: "Nha đầu, ngươi rút thanh nan quạt thứ ba lên trên một chút, đừng dùng sức quá mạnh."
Máy hát nhẹ nhàng nâng thanh nan quạt lên.
Xì!
Một tiếng rít sắc bén vang lên.
Một luồng sương trắng bay ra.
Máy hát kinh ngạc hô một tiếng: "Chiếc quạt này là một động cơ hơi nước?"
"Nói không sai."
Tùy Thân Cư mỉm cười: "Nha đầu, cuối cùng ta cũng biết loại máu của người nội châu là gì rồi, chẳng trách bọn chúng đều có thân hình to lớn như vậy!"