Thành Lục Thủy, tửu lâu Thiên Duyệt, Lục Đông Lương bày tiệc rượu, tuyên bố với bên ngoài, lão muốn một lần nữa nắm giữ lá cờ Lục gia.
Nhà nội nhà ngoại của Lục gia đều nhận được thiệp mời, phàm là người đêm nay nguyện ý trình diện, chứng tỏ vẫn còn nhận Lục Đông Lương làm gia chủ.
Đầu tiên, một nhánh của Lục Mậu Tiên bị Lục Xuân Oánh trục xuất khỏi gia môn, hôm nay đều đã đến, đây là cơ hội để bọn họ trở lại Lục gia.
Có một số người trung thành với Lục Đông Lương cũng đã trở về, bọn họ vốn dĩ không ủng hộ Lục Xuân Oánh, nhưng Lục Đông Lương không ở đây, bọn họ lại không muốn đầu nhập vào gia tộc khác, chỉ có thể tạm thời đi theo Lục Xuân Oánh, mà nay Lục Đông Lương trở về, những người này cũng trở về nhận chủ.
Sức kêu gọi của Lục Đông Lương quả thật không nhỏ, bày mười bàn rượu, đã có bảy bàn có người, ngoại trừ người Lục gia, lão còn mời tới không ít khách quý, trong đó có một nhân vật quan trọng, gia chủ Mã gia Mã Xuân Đình.
Những người đang ngồi nhìn thấy Mã Xuân Đình đến thì đều có chút buồn bực.
Trước đó, Mã Quân Dương và ngoại châu có xung đột, Mã Xuân Đình phái con trai lão ta đi tham gia ca hội của Tiêu Dao Ổ, tất cả mọi người đều cho rằng hai cha con đã xua tan hiềm khích lúc trước.
Mà nay Mã Quân Dương rõ ràng đứng về phía Lục Xuân Oánh, nhưng Mã Xuân Đình ủng hộ Lục Đông Lương, hình như lại đối đầu với con trai mình.
Vài người lén lút bàn luận, cảm thấy Mã lão gia thật sự già rồi, sống tới từng tuổi này rồi, người khác không thấy rõ thì thôi, nhưng chính lão cũng không rõ ràng.
Đến bảy giờ, đúng giờ khai tiệc, Lục Đông Lương nâng chén trước: "Lục mỗ đi nhiều ngày như vậy, Lục gia xảy ra nhiều thay đổi như vậy, gây thêm cho các vị không ít phiền phức, chén rượu này, Lục mỗ xin tạ lỗi trước!"
Nói xong, Lục Đông Lương uống một hơi cạn sạch.
Tư thế này, khí chất này, sự khéo léo trong lời nói, ai dám nói lão không phải Lục Đông Lương?
Uống xong một chén, Lục Đông Lương lại nâng chén: "Nếu tôi đã trở về, quy củ của Lục gia cũng phải sửa lại, tôi ở đây nói trước ba chuyện. Chuyện thứ nhất, người Lục gia mãi mãi là người Lục gia, mặc kệ trước kia xảy ra bao nhiêu hiềm khích, từ hôm nay trở đi, chuyện cũ sẽ bỏ qua!"
Lời vừa dứt, mọi người nhao nhao khen ngợi.
Gia chủ Lục gia, người cầm gáo của Phổ La Châu, nói chuyện đúng là quá khí phách.
Lục Đông Lương nói tiếp: "Chuyện thứ hai, tiền của Lục gia mãi mãi là tiền của Lục gia, trong những ngày tôi không ở đây, những thương vụ đã cho đi đều phải lấy về!"
Nói xong lời này, vẫn có không ít người khen ngợi, nhưng cũng có người im lặng không nói gì.
Khoảng thời gian qua, Lục gia quả thật đã nhường không ít thương vụ, phần lớn thương vụ đều cho Lý Thất.
Lý Thất là hổ báo, dám đối đầu với Quan Phòng Sứ, không chỉ không chịu thiệt, còn ép giảm một nửa phí vận chuyển.
Hắn còn khai khẩn toàn bộ một vùng tân địa thành chính địa, ngày nay liên tiếp với Vô Thân Hương, trở thành thành Thất Thu của riêng hắn.
Lý Thất đang trên đà phát triển, Lục Đông Lương muốn cướp lại thương vụ từ tay hắn, chuyện này không dễ dàng như vậy.
Mọi người đang ngồi đây đều không muốn đắc tội với Lục Đông Lương, nhưng cũng không muốn đắc tội Lý Thất, xem có thể nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường hay không.
Lục Đông Lương nói tiếp: "Chuyện thứ ba, bạn bè của Lục gia mãi mãi là bạn bè của Lục gia, hôm nay Mã lão gia tới, các vị bạn hiền đều tới, phần tình nghĩa này, Lục mỗ vĩnh viễn khắc ghi.
Cũng làm phiền các vị chuyển lời, những người hôm nay không tới, phần oán hận này Lục mỗ cũng ghi nhớ, tôi chưa bao giờ là người khoan dung độ lượng, tương lai khi gặp chuyện muốn cầu xin tôi, đừng trách sắc mặt tôi khó coi!"
Trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, tất cả mọi người thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã nể mặt Lục Đông Lương.
Ba chén rượu vào bụng, mọi người bắt đầu ăn, Lục Đông Lương phân phó thuộc hạ chuẩn bị khế thư.
Chỉ đến ăn cơm mà không ký kết giấy tờ gì thì bữa cơm này coi như ăn không.
Thuộc hạ đến phòng riêng, hỏi: "Khế thư chuẩn bị xong chưa?"
Hà Gia Khánh cười đáp: "Đã sớm chuẩn bị xong rồi, tôi đưa cho lão gia ngay."
Thuộc hạ ngăn Hà Gia Khánh lại, nói: "Anh là cái thá gì, chuyện này đến lượt anh sao? Đưa khế thư cho tôi!"
Hà Gia Khánh cau mày: "Khế thư này vẫn do tôi giữ, bây giờ đưa cho anh, không thích hợp lắm đâu?"
"Anh lắm lời quá, mau đưa khế thư..."
Lời còn chưa dứt, tên thuộc hạ đứng im tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, không thể động đậy.
"Không cho tôi nói chuyện, tôi cũng lười nói với anh."
Hà Gia Khánh nhìn sơ qua khế thư, cười nói: "Những kẻ hôm nay đến đây đều được tính là họ hàng của lão, viết như vậy, ta có Thủ Túc Minh, sau này để lão làm Thân Thích Minh vậy."
Tại sao Hà Gia Khánh lại chạy tới làm hạ nhân cho Lục Đông Lương?
Y đương nhiên không có hứng thú này, y chỉ cải trang thành bộ dạng hạ nhân, đến tìm vị "Lục Đông Lương" đặc biệt này mượn chút đồ.
Bởi vì là người quen cũ, Hà Gia Khánh rất dụng tâm trong việc dịch dung, cầm khế thư, Hà Gia Khánh khom lưng, cung kính đưa đến bên cạnh Lục Đông Lương.
Lục Đông Lương liếc mắt nhìn khế thư một cái rồi nói: "Để mọi người ký khế thư đi."
Hà Gia Khánh liên tục gật đầu, chợt trượt chân một cái, vô ý chạm vào Lục Đông Lương.
Lục Đông Lương cau mày, Hà Gia Khánh liên tục xin lỗi.
Lục Đông Lương không để ý đến tên thanh niên này, thuộc hạ đều là người mới tuyển, lão cũng không quá quen thuộc.