Thanh Sa đại mạc, ngoại trừ cái đêm ánh sáng Hồng Nguyệt bắt đầu xuất hiện là không có gió, vào ngày hôm sau thì gió lại xuất hiện.
Ngay từ đầu còn có chút yếu ớt, cho đến bây giờ đã ba ngày trôi qua, gió màu xanh cuốn lấy cát sỏi xanh đã gào thét đầy trời, thổi núi cát không ngừng di động, hóa sa mạc thành biển cát.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào dường như hội tụ tiếng thút thít nỉ non của chúng sinh, liên tục truyền khắp thiên địa.
Trong sa mạc này, hơn nửa người Hứa Thanh cũng bị dìm ngập ở bên trong đất cát, chỉ lộ ra non nửa, vẫn không nhúc nhích như tử thi.
Hắn một mực suy tư, cái gì gọi là nhân tính, cái gì là thần tính.