Ánh mắt Herrell lập tức ngừng lại, chỉ cảm thấy trong đầu như có gì đó đang phình lên dữ dội, muốn xé nát bức tường vô hình để chui ra.
Cô ta theo bản năng dời ánh mắt đi, hơi cuộn người lại.
Sau đó, cô ta chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng từ sâu trong tâm linh vọt lên, nổ ra thành vô số mảnh vỡ ký ức, gào thét chạy qua đầu.
Cô ta nhớ lại những gì đã gặp phải ở trong nhà hôm đó, nhớ lại động tác đeo kính độc nhãn, hoặc đẩy kính của cha mẹ, hầu nam hầu nữ, nỗi sợ hãi không thể miêu tả thành lời rõ rệt như thế, giống như khắc sâu vào xương tủy.
Nét mặt Herrell hiện lên sự sụp đổ, cả người co quắp, run rẩy, hầu gái trong thùng xe chợt kinh ngạc, vội vàng đứng dậy giơ hai tay định đỡ tiểu thư nhà mình.