Nghe Will Onsetin "khóc lóc kể khổ", Klein thật sự không biết nên trưng ra vẻ mặt thế nào, đành phải để mặt lạnh.
Đợi đến khi đứa trẻ quấn vải tơ lụa màu bạc bình tĩnh lại, anh mới nghi hoặc lên tiếng:
"Cho dù tôi có nói từ sớm, thì cũng vô dụng thôi, lúc tôi quen anh thì anh đã "sống lại" rồi."
"Không, thời điểm đó tôi vẫn còn là Will Onsetin, không thêm họ Chris này, đã "sống lại" rất lâu rồi." Đứa trẻ bụ bẫm lau nước mắt nói: "Tuy còn lâu nữa mới đến lúc trưởng thành, nhưng nếu chỉ cần bằng lòng chấp nhận sự mạo hiểm nhất định, thì cũng không phải là không dung nạp được. Với số may mắn tôi tích góp được, mạo hiểm như thế có thể hóa giải, nhưng giờ thì kém hơn rất nhiều, không thể nào bù đắp lại được."
Klein chợt nảy ra ý tưởng, cân nhắc nói: