Sau khi mở mắt ra, những tiếng đe dọa và cầu xin trong đầu Klein đã biến mất hết, ngọn lửa màu lam nhạt trên bấc nến đen kịt vẫn lặng lẽ cháy sáng.
Anh còn thật sự xem kỹ lại trạng thái linh thể của bản thân, xác nhận dấu vết hỗn loàn đã hoàn toàn biến mất, màu sắc cũng trở nên thuần khiết, không còn loang lổ nữa.
Cuối cùng cũng giải quyết xong... Klein thở phào một hơi, bỏ "Quyền trượng Hải Thần" xuống, búng tay một cái, để "Ngọn nến tâm yểm" tắt ngúm trong chớp mắt.
Anh không quay về thế giới hiện thực ngay, mà ngồi yên phía trên sương mù xám một lát, để không gian yên ắng không có bất kỳ âm thanh nào xoa dịu và sắp xếp cảm xúc tiêu cực còn sót lại.
Trải qua chuyện này, Klein càng cảm nhận sâu sắc thêm rằng con đường siêu phàm là một con đường thời thời khắc khắc phải đối diện với điên cuồng và nguy hiểm. Toàn bộ người phi phàm chỉ cần hơi sơ ý là có thể bị nhân tố bên trong hoặc kích thích bên ngoài ảnh hưởng đến, kề cận với việc mất khống chế, xuất hiện vấn đề trên phương diện tinh thần. Mà một khi bệnh trạng lộ ra ngoài, nếu không giải quyết kịp thời, thì muốn cứu vãn sẽ là một việc vô cùng khó khăn.