Tần Trạch nói: "Có phải hiện giờ trong công ty không còn ai khác thích hợp để ra ngoài hay không?"
Lạc Thư gật gật đầu: "Đúng vậy, thầy tướng số · Hoắc Kiều đã ra ngoài rồi, có lẽ là đi đoán mệnh cho người ta. Anh ấy có thể thông qua đoán trước cát hung, để phán đoán xem đó có phải là sự kiện quỷ dị buông xuống hay không."
"Hôm nay Đầu bếp · Du Tập muốn ở bên cạnh bà xã nhà mình."
"Đỗ Khắc tiên sinh cũng chuẩn bị trở về về, Trình Vãn đã được tôi bố trí cho nhiệm vụ khác."
"Cho nên chỉ có thể giao chuyện này cho anh đi giải quyết thôi."
Tần Trạch không có từ chối.
Hắn cảm thấy tình huống này không phải là người đàn ông kia gặp được vở kịch luân lý ở bên ngoài.
Bởi vì trong ngày quốc tế thiếu nhi, một nhà ba người bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, mà đối phương có thể bỏ con của mình ở lại... Có nhìn theo góc độ nào cũng có thể cảm nhận được đây tuyệt đối không phải chuyện mà một người bình thường có thể làm được.
Nói là trả thù vợ con, thì cường độ quá nhỏ.
Nói là đùa giỡn, cường độ lại quá lớn.
Nhưng Tần Trạch lại rất hi vọng, chuyện này hoàn toàn không phải sự kiện quỷ dị.
"Hi vọng thể chất phóng viên của ta, đừng để ta phải tăng ca thêm..."
Quá tình cờ, bởi vì người phụ nữ kia ở ngay tại Hữu Khoa Tân Thành.
Chuyện này cũng làm cho lúc Tần Trạch nói chuyện cùng cô ấy, giữa hai người bọn họ có thêm một chút đề tài trao đổi.
Sau vài phút nói khá nhiều lời vô nghĩa để kéo gần lại khoảng cách, Tần Trạch mới đi thẳng vào vấn đề:
"Những gì tôi nói đều là sự thật, thế giới này thật sự có những chuyện quỷ dị, mà khi gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, chị đã lựa chọn tìm đến chúng tôi, coi như đã tìm đúng người rồi."
"Chị Hà, hiện tại chị có thể nói cho tôi biết chi tiết về người chồng đã mất tích của chị hay không?"
"Cùng với, nguyên nhân khiến cho chị đưa ra phán đoán rằng, chồng chị hoàn toàn không có vượt quá giới hạn?"
Chị Hà chính là người ủy thác cho "Văn phòng hành chính bình thường" tìm kiếm chồng mình.
Sau khi Tần Trạch nhận được nhiệm vụ từ phía Lạc Thư, rất nhanh hắn đã kết nối liên hệ được với người ủy thác nọ và trực tiếp đến tận cửa nhà đối phương hỏi thăm..
Chị Hà không xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn sẽ cảm thấy đối phương là một vị hiền thê lương mẫu, hiền lành, thấu hiểu lý lẽ, chị ấy có chút khổ sở nói: "Không có khả năng, bởi vì từ trước đến nay, chồng tôi vẫn đối xử vô cùng tốt với hai mẹ con tôi. Bản thân tôi vốn là một người vô cùng để ý đến những tiểu tiết nhỏ nhặt, nhưng chưa từng cảm thấy anh có một chút tật xấu nào. Chúng tôi đã bên nhau từ thời đại học, và đến tận lúc này, cảm tình vẫn vô cùng sâu đậm. Gần như toàn bộ những chuyện gì xảy đến với mình, anh ấy đều kể lại cho tôi, ngược lại tôi cũng không giấu giếm anh ấy chuyện gì cả."
"Đương nhiên trong cuộc sống, chúng tôi cũng có đôi lúc khắc khẩu, cãi nhau, nhưng chưa bao giờ giận quá một đêm."
“Từ sau khi có con, mối quan hệ càng thêm bền chắc. Cậu chưa kết hôn, Tiểu Tần, có lẽ cậu không hiểu, bởi vì có một vài thứ dù giả vờ điệu nghệ cách mấy cũng không thể qua mắt được người bạn đời bên cạnh mình đâu."
"Tôi nhìn ra được, chồng của mình rất yêu thương con, có lẽ, tôi đã rơi vào tình trạng tuổi cao, nhan sắc suy tàn, nhưng tôi tin tưởng, anh ấy tuyệt đối không thể đối xử với tôi như vậy được."
Tần Trạch không có phản bác lại câu nói "Cậu chưa kết hôn, có lẽ cậu không hiểu", nhưng hắn thực sự rất muốn nói, đàn ông là một loại sinh vật vô cùng mâu thuẫn.
Bọn họ không thích nghe những cô gái kém mình tới mấy chục tuổi gọi là chú, lại thích nghe những cô bé nhỏ hơn mình mười mấy tuổi gọi là ba.
Có đôi khi nhìn bề ngoài cuộc sống càng mỹ mãn hài hòa, thì bên trong… dục vọng chồng chất ở sâu thẳm tại nội tâm lại càng biến thái.
Nhưng kể cả khi chị Hà miêu tả chồng của mình tuyệt vời như vậy, thì có vẻ như chồng của chị ấy đang chơi trò ba ba đánh con gái với một cô bé có giọng nói hệt như một thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Và mặc dù chị Hà vẫn chắc chắn đây là sự kiện linh dị, chắc chắn là ông xã nhà mình không thể ngoại tình.... thì ban đầu, Tần Trạch vẫn cho rằng, loại chuyện này không nên xảy ra như thế.
Bởi vì hắn hiểu đàn ông.
Nhưng về sau, đột nhiên hắn lại nghĩ đến bản thân mình và Kiều Vi.
Loại suy nghĩ này làm hắn im lặng mất vài giây, đúng vậy, không phải chỉ có bản thân hắn và Kiều Vi mới xứng có được tình yêu chân thành tha thiết đúng nghĩa.
Dù con người trên thế gian này càng ngày càng không tin thứ gọi là tình yêu chân thành kia, thậm chí còn có người cho rằng tình yêu, hay còn gọi là thời kỳ cơ thể tiết ra Phenethylamine [1] quá ngắn, khiến cho bọn họ quyết chí cho rằng tình yêu chính là thứ đi ngược lại với thiên tính của con người...
[1] : Chất hóa học Phenethylamine ( hoặc PEA ) này còn được biết đến với cái tên là “chất xúc tác tình yêu” hay “hóa chất tình yêu”. Nó hoạt động như một chất kích thích và chất giúp cải thiện tâm trạng, PEA có thể tạo ra cảm giác sảng khoái, vui vẻ.
Nhưng nói đến cùng, vẫn có người làm như vậy.
Bởi vì luôn luôn có những người đi tin tưởng vào thứ mà lịch sử nhân loại luôn một mực ca tụng kia, hơn nữa người ta còn tin tưởng đến mức trực tiếp bỏ qua hiện thực trước mắt.
Vì sao những người có được mối tình oanh oanh liệt liệt kia chỉ có thể là nam nữ nhân vật chính trong chuyện, mà không thể là dân chúng bình thường chúng ta?
Hơn nữa, yêu vợ thương con vốn là một loại biểu hiện của lòng nhiệt tình yêu thương cuộc sống mà?
Đến đây, Tần Trạch đã hoàn toàn buông xuống thành kiến trong lòng đối với chuyện đã xảy ra với người đàn ông trung niên kia, rồi nói: "Được, tôi sẽ nghiêm túc điều tra chuyện này, nhưng tôi cần một thứ gì đó của chồng chị, ví dụ như đồng hồ, cà- vạt, hoặc là mũ, áo khoác đều được. Tóm lại, đó là thứ mà anh ấy thường xuyên mang theo bên mình."
Chị Hà khó hiểu hỏi: "Cậu muốn những thứ này để làm gì?"
Tần Trạch cười nói: "Chị cũng biết đấy, tuy văn phòng chúng tôi có tên là 'Văn phòng hành chính bình thường', nhưng những chuyện mà chúng ta đi xử lý lại toàn là những chuyện không bình thường."
"Cho nên chị không cần phải biết toàn bộ những chi tiết hay phương thức chúng tôi dùng để xử lý sự kiện, chị chỉ cần hiểu được một điều rằng, bởi vì chúng tôi chuyên xử lý những chuyện không bình thường, cho nên cũng phải áp dụng những thủ đoạn không bình thường. Đó mới là điều bình thường."