TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 128: Quỹ Tích Năng Lượng!!!

Chị Hà nghe xong có chút choáng váng, ù ù cạc cạc, nhưng vẫn gật gật đầu.

Sau đó, chị ấy đứng lên đi tìm một cái đồng hồ. Đây là chiếc đồng hồ chồng chị ấy vẫn mang theo đi làm.

Đây là trong một lần kỉ niệm ngày kết hôn, chồng chị ấy mua tặng vợ mình một chiếc túi xách trị giá 19 ngàn tệ, còn chị ấy mua tặng chồng mình một chiếc đồng hồ hơn 40 ngàn.

Tần Trạch nói: "Tôi ở tại nhà số mười ba, bạn của tôi ở tòa bảy, tôi chỉ mượn thứ này một lát, cũng không xác định được nó có tác dụng hay không, nhưng chị cứ yên tâm, khẳng định sẽ không làm hỏng nó đâu. Khoảng một giờ sau, tôi sẽ mang chiếc đồng hồ này về trả cho chị."

Chị Hà gật gật đầu, hoàn toàn không để ý đến chiếc đồng hồ nọ, ngược lại sau khi nghe Tần Trạch nói dựa vào nó, bọn họ có thể tìm được chồng của chị ấy về, trong lòng chị Hà còn vô cùng chờ mong.

...

...

Tần Trạch lấy được chiếc đồng kia, đã nhanh chóng đi qua tòa nhà số bảy, tìm Lê Lộ.

Sau khi Lê Lộ mở cửa nhìn thấy Tần Trạch, niềm vui lập tức bay lên tận lông mày: "Tần Trạch tiên sinh, sao anh lại tới đây?"

"Không chào đón tôi sao?"

"Làm sao có thể, mời anh, nhanh vào nhà đi."

Tần Trạch chú ý tới một vài chi tiết, ngoài những đôi giày cao gót của Lê Lộ, phía dưới cùng của tủ đựng giày, lại có thêm vài đôi dép lê có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hiển nhiên đây là những đôi dép Lê Lộ đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

Chiếc kính viễn vọng trong phòng khách lần trước đã bị thu lại, khiến Tần Trạch có chút hài lòng.

Hắn cũng không vòng vo, lập tức đi vào chủ đề chính: "Tôi đến đây muốn nhờ cô giúp một chuyện, khứu giác phóng viên của cô có thể thông qua một thứ vật phẩm nào đó ở trên người một cá nhân, ngửi ra manh mối về đối phương hay không?"

"Mục tiêu là một người đàn ông trung niên bình thường. Không có gì đặc thù, không phải người lịch cũ. Anh ta vừa mất tích không lâu trước đây. Có khả năng chuyện này cũng liên quan đến người lịch cũ."

Lê Lộ đã đoán ra, Tần Trạch tìm mình là muốn ủy thác nhiệm vụ. Mà cô cũng vui vẻ chấp nhận chuyện này, coi như trả lại ân cứu mạng cho đối phương.

"Không xác định được... trước mắt khứu giác của đều ngẫu nhiên ngửi được một sự kiện nào đó thôi. Mà bình thường, những sự kiện này, thậm chí là nhân vật trung tâm được đề cập đến trong sự kiện đều có lực ảnh hưởng nhất định đến xã hội."

"Về phần… thông qua vật phẩm cá nhân để xác định phương hướng của một tiểu nhân vật, tôi chỉ có thể thử nghiệm một chút mà không dám đảm bảo. Bởi vì muốn làm được như vậy, lại có yêu cầu khá cao về vật phẩm tùy thân kia, tôi cũng không xác định được chiếc đồng hồ này đã đủ yêu cầu hay chưa." Lê Lộ thẳng thắn thành khẩn trả lời.

Tần Trạch gật gật đầu: “Cô cứ thử trước đi."

"Được, hiện tại bắt đầu ư?"

"Đương nhiên, hiện tại bắt đầu luôn."

Lê Lộ không chút do dự, lập tức tiếp nhận chiếc đồng hồ được Tần Trạch đưa qua, trải nó ra trên hai bàn tay, sau đó nhắm hai mắt lại.

Trong suốt quá trình này, Tần Trạch có chú ý thấy trên người Lê Lộ đang tản ra một loại khí tức kỳ lạ nào đó.

Theo lý thuyết, trừ phi cấp bậc chức năng cao hơn Lê Lộ, nếu không người khác tuyệt đối không thể nhìn thấy "Khí" đặc hữu của từng chức nghiệp.

Tần Trạch từng nghe về loại lý luận này khi cả nhóm thảo luận. Và hắn cũng có chút suy đoán về nguyên nhân của nó.

"Có lẽ… sau khi chức nghiệp lao động thời vụ của ta thu hoạch được năng lực của một loại chức nghiệp nào đó, ta cũng có thể nhìn thấy quỹ tích năng lượng của loại chức nghiệp này?"

Hiển nhiên loại chuyện tốt này tuyệt đối là thu hoạch nằm ngoài ý liệu của hắn.

Kỳ thật trong mắt Tần Trạch, Cố An Tuân là một chức nghiệp giả rất mạnh mẽ.

Tuy quá trình Cố tuyệt vọng mang đến tuyệt vọng cho hắn, đã bị Giản ma ma thô bạo dùng tuyệt đối phòng ngự trấn áp xuống, nhưng không thể không nói, khúc diễn tấu trí mạng của gã, thứ mà người ngoài không thể nhìn thấy, lại có thể lặng im không một tiếng động giết người kia, thực sự khủng bố.

Qua đó có thể thấy được rằng, điều quan trọng nhất khi chiến đấu chính là có thể nhìn thấy thủ đoạn công kích của đối phương

Chỉ có nhìn thấy thì năng lực tự hỏi nhanh của hắn mới có ý nghĩa, mới có thể tìm được phương hướng tự hỏi.

Mấy phút đồng hồ sau, Lê Lộ vẫn một mực nhắm mắt. Nhưng Tần Trạch lại có thể nhìn thấy, vẻ mặt Lê Lộ thoáng hiện một chút thống khổ.

Hiển nhiên muốn sử dụng khứu giác phóng viên để đi tìm một cá nhân cụ thể như vậy, ngay cả với Lê Lộ, cũng rất khó khăn.

Nếu là thường ngày, chỉ cần trong đầu mình cảm thấy đau đớn, Lê Lộ sẽ lập tức ngừng sử dụng năng lực, nhưng nếu là trợ giúp Tần Trạch, Lê Lộ có vẻ vô cùng kiên quyết, không hề ngừng lại, thậm chí cô ấy còn thử đột phá cực hạn cấp bậc của mình.

Có khả năng, loại hành vi này sẽ làm cho tác dụng của khứu giác phóng viên giảm xuống trên diện rộng trong vài ngày kế tiếp, nhưng cũng chẳng sao, kiểu gì năng lực của cô ấy cũng sẽ khôi phục lại thôi.

Tần Trạch cũng không biết tình huống cụ thể khi sử dụng khứu giác phóng viên, hắn chỉ cho rằng đây là trạng thái bình thường.

Mãi cho đến khi Lê Lộ bắt đầu chảy máu mũi, Tần Trạch mới lập tức lao đến, cướp đi cái đồng hồ trên tay cô ấy.

"Tôi chỉ muốn cô giúp một tay thôi, không cần cô bán mạng. Nếu cô còn làm như vậy về sau tôi sẽ không tới nhờ cô hỗ trợ nữa đâu."

Lê Lộ lau đi máu mũi, nói: "Tôi đã tìm được mục tiêu, đối phương đang ở bên trong một khách sạn ngay gần công viên giải trí. Phòng 7013. Khách sạn... Tôi không nhìn rõ tên khách sạn, nhưng khu vực lân cận chỉ có một nhà khách sạn này thôi."

Xem ra đối phương thực sự ngoại tình...? Còn cùng người thuê phòng khách sạn?

Tần Trạch nhanh chóng ghi nhớ những thông tin này trước, sau đó nói với Lê Lộ: "Cô nhớ cho kỹ giùm tôi, khi hỗ trợ người ta làm việc, không phải chuyện gì cô cũng liều mạng, cũng xuất toàn lực như thế. Có đôi khi, cô càng như vậy, người khác chẳng những không cảm kích, mà ngược lại càng sợ hãi cô hơn đó."

"Nếu người ta chỉ muốn nhờ cô làm một chút chuyện nhỏ, có hoàn thành hay không cũng chẳng quá mức quan trọng, nhưng kết quả là cô phải liều mạng đi làm chuyện đó, chẳng phải những người muốn đến nhờ cô giúp đỡ, đều sẽ cõng trên lưng gánh nặng tâm lý thật lớn hay sao? Rồi ai còn nguyện ý tới tìm cô nữa?"