Cũng trong suốt quá trình này, cô mới phát hiện chỉ cần mình nguyện ý, bất cứ người đàn ông nào cũng khó có thể chống cự được mị lực của mình.
Mãi cho đến khi hôm nay, cô mới phát hiện ra một trường hợp ngoại lệ.
Không phải người ta đều nói hôn nhân có thất niên chi dương [1] sao? Hiện giờ con của đối phương đã sắp bảy tuổi, vợ của đối phương cũng đã không còn vẻ xinh đẹp năm đó nữa...
[1] : khi cuộc hôn nhân bước sang năm thứ bảy, người ta thường cảm thấy chán chường, dễ vướng phải nhiều thử thách khác, một khi vượt qua sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, còn không thì chia tay và tan rã.
Vì sao người đàn ông này vẫn có thể ngăn cản được mị lực của cô?
Cô gái đưa đôi mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Cô biết, nếu gia tăng mị hoặc thêm một bước nữa, khẳng định là bản thân có thể làm cho người đàn ông này quên mất vợ và con của đối phương.
Nói thật, cô muốn trải nghiệm thứ cảm giác của một đứa nhỏ có ba mình ở bên cạnh nên hôm nay mới muốn cùng một người đàn ông thành thục đi qua ngày quốc tế thiếu nhi thôi.
Đồng thời, cũng làm một chút chuyện vui vẻ, khiến cho chính mình đạt được càng nhiều năng lực mị hoặc hơn.
Nhưng giờ khắc này, cô lại không hề muốn làm như vậy nữa.
Chính tâm tư trách nhiệm trong lòng người đàn ông này, khiến cho cô ý thức được bản thân đã phạm phải một sai lầm rồi.
"Quên đi, buông tha cho anh cũng được, vốn dĩ anh cũng không phải loại hình tôi thích." Cô gái ấy đã với người đàn ông kia như vậy.
Ngay sau đó, hô hấp của người đàn ông kia không còn dồn dập như trước nước, nhưng thay vào đó, càng trở nên kịch liệt hơn.
Giống như … rốt cuộc mình cũng thoát khỏi hoàn cảnh hít thở không thông, đối phương bắt đầu há mồm to hô hấp, ánh mắt cũng dần dần chuyển thành tỉnh táo hơn.
"Anh đi đi, tôi sẽ không nói cái gì nữa. Nếu ngay lúc này, anh rời khỏi nơi đây, coi như hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh."
Người đàn ông nhìn thiếu nữ khêu gợi trước mắt, tựa như đã đọc ra vẻ đau thương trong mắt đối phương.
Nhưng gã thật sự không dám xen vào việc của người khác, hoặc là nói, suy nghĩ duy nhất trong đầu gã lúc này chính là muốn được gặp lại vợ con mình.
Người đàn ông không biết nên nói cái gì đó, cuối cùng, gã mặc quần áo vào, ngập ngừng nói một tiếng: "Cám ơn..."
Lời nói vừa rơi xuống, người đàn ông nọ đã tông cửa xông ra bên ngoài.
Cô gái kia có chút mất mát, nhưng đồng thời, trong lòng cũng dâng lên một chút vui vẻ không thể nói rõ ra.
Hóa ra trong thế giới này, thật sự có một người đàn ông không thích ăn vụng?
Ngay tại thời điểm cô nghĩ như vậy, tiếng đập cửa truyền đến.
Tiếng đập cửa này lập tức làm cho cô ấy lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Đúng vậy. Cô ấy đã từng gặp qua những người đàn ông giả vớ thanh cao, sau đó trong lòng không thoát khỏi được khoái cảm sung sướng khi hưởng thụ, cuối cùng đã đi mà quay lại.
Vốn dĩ cô gái nọ còn cho rằng lần này cũng giống như lần trước, nhưng bất ngờ… ngoài cửa truyền đến âm thanh lại là giọng nói của một người đàn ông còn trẻ khác:
"Chào cô, làm phiền cô mở cửa ra, cô có một món quà được gửi tới."
Hiển nhiên người đàn ông ngoài cửa không phải là người đàn ông vừa chạy trối chết lúc trước, hắn càng tuổi trẻ hơn và trên vai có một con rối đang ngồi.
"Món quà? Món quà gì vậy?" Cô gái nọ có chút cảnh giác hỏi.
"Vừa rồi có một vị tiên sinh đã gửi nó ở quầy lễ tân, nói muốn cho cô một niềm vui bất ngờ." Tần Trạch thuận miệng bịa ra một lý do. Có vẻ cô gái trước mắt cũng không quá sợ đàn ông, vừa nghe thế đã ra mở cửa rồi.
Trong nháy mắt khi tay nắm cửa chuyển động, Tần Trạch lập tức giáng một cước tới, đá văng cánh cửa kia.
Chỉ nghe cô gái phía đối diện kêu lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó lập tức bị đánh ngã xuống mặt đất.
Tần Trạch hoàn toàn không có lấy một chút thương hại nào, ngược lại còn cực kỳ thô bạo cưỡi lên người cô gái nọ, đặt cô ấy xuống dưới thân, một bàn tay tóm chặt một tay cô ấy, tay kia trực tiếp ấn thẳng xuống cổ đối phương.
Không lâu trước đó, hắn vừa gặp ông xã chị Hà ở ngoài hàng hiên.
Nhìn thấy tư thế có chút chạy trối chết của ông xã chị Hà, cộng thêm thể chất phóng viên khiến cho Tần Trạch cảm nhận được rõ ràng rằng, tình huống trước mắt không bình thường.
Hắn lập tức suy đoán chuyện lần này lại có người lịch cũ tham dự vào.
Nhưng Tiểu Kiều không phát ra bất cứ nhắc nhở nguy cơ gì, hơn nữa ông xã chị Hà cũng không cho thấy dấu hiệu mắc phải bệnh tật, trạng thái khác thường nào, cho nên Tần Trạch mới quyết định một mình xông lên hành động.
Hắn quyết đoán tiến lên tập kích bất ngờ, cộng thêm thể năng giữa nam và nữ có chút khác biệt, khiến cho trận chiến đấu này vừa bắt đầu đã nhanh chóng hạ màn trong nháy mắt.
Tần Trạch gằn giọng hỏi: "Rốt cuộc cô là ai? Vì sao cô lại dụ dỗ Thường tiên sinh?"
Trên mặt cô gái hiện ra sợ hãi, tình cảnh này làm cô ấy nhớ lại những ngày tháng bị bạn trai trước kia ngược đãi.
Nhưng rất nhanh, cô ấy không còn sợ hãi nữa, ngược lại còn đưa mắt nhìn thẳng vào Tần Trạch.
"Ta đã khác trước kia rồi..." Cô gái nghĩ như vậy, trong mắt lập tức lộ ra một chút dịu dàng đáng yêu: "Ca ca, anh sẽ không làm bị thương em đúng không? Hay là anh... thích thô bạo?"
"Vậy thì để em hầu hạ anh nhé, có được không nào? Em sẽ làm cho anh cực kỳ thoải mái."
Giọng nói của cô gái trước mặt vô cùng quyến rũ, đến tiêu hồn thực cốt.
Hiển nhiên để nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, gần như cô gái nọ đã phóng ra toàn bộ mị hoặc của mình.
Và Tần Trạch cũng lập tức nhớ đến một vài chuyện từng xảy ra khi hắn và Kiều Vi ở chung với nhau.
Những nội dung mà ngay cả những độc giả trả phí cũng không thể xem được cứ lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Ngay sau đó, Tần Trạch chợt phát hiện… dường như gương mặt của cô gái đang bị mình đè dưới thân, dần dần biến thành dung mạo của Kiều Vi.
Sau đó, theo bản năng, hắn lập tức muốn nới lỏng hành vi áp chế của chính mình.
Cô gái bên dưới cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, càng thêm tăng lớn công suất mị hoặc: "Chúng ta, đi tắm rửa trước, có được không?"
Theo suy nghĩ của cô gái này, người đàn ông bên trên đã bắt đầu sinh ra ý tưởng với mình.
Kế tiếp, cô muốn tra tấn hắn. Bởi vì kẻ này đã làm cô nhớ lại đoạn ký ức thực sự không sao chịu nổi kia…