Trong lòng cô gái ấy vô cùng phẫn nộ, loại phẫn nộ này cũng khiến cho mị hoặc của cô trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Mà điều kiện tiên quyết để trừng trị gã đàn ông thối này chính là phải thoát khỏi tình trạng bị đối phương áp chế trước đã.
Đúng là Tần Trạch đang có cảm giác bụng dưới dâng lên một luồng lửa nóng. Hiển nhiên cô gái ấy đã dựa vào mị hoặc của mình, thành công ảnh hưởng đến thần trí của Tần Trạch.
Nhưng cô ấy đã xem nhẹ một món đồ vật. Nó là con rối vẫn ngồi trên vai Tần Trạch.
Trước kia mỗi khi Tần Trạch gặp được nguy hiểm, con rối Tiểu Kiều đều lộ ra nụ cười tươi tắn, sắc mặt hồng hào, giống như sắp sống lại, thậm chí giọng nói cũng thay đổi, trở thành nhẹ nhàng, êm ái hơn
Vào lúc này, tỷ lệ ngoài ý muốn buông xuống trên đầu Tần Trạch đã lặng yên gia tăng.
Con rối Tiểu Kiều cũng ý thức được điều đó, nó cảm nhận được Tần Trạch sắp rơi vào nguy hiểm, bởi vậy vẻ ngoài của nó càng trở nên chân thật, lỗ chân lông, màu da, tim đập, hô hấp... Tựa như hết thảy những chi tiết người sống nên có, Tiểu Kiều đều có.
Nhưng khác với trước kia, lần này Tiểu Kiều không hề lộ ra vẻ mặt sung sướng vui vẻ, ngược lại, gương mặt giống hệt Kiều Vi của nó lập tức lộ ra vẻ oán độc mà phẫn nộ.
Và kề cả cô gái bên dưới kia, khi nhìn thấy dung mạo của con rối kia cũng ngạc nhiên vô cùng. Cô ấy thật khó mà tưởng tượng nổi, gương mặt xinh đẹp của mình lại không bằng một con rối.
Hơn nữa, ngay khi con rối xinh đẹp đến mức tận cùng như vậy sống lại, vẻ mặt oán độc, hung ác đến dọa người mà nó bày ra với cô ấy—— vẫn khiến cô gái này cảm nhận được nỗi sợ hãi chạy thẳng tới linh hồn!
Con ngươi trong mắt cô gái nở to ra, sợ tới mức suýt chút nữa thì thất thanh kêu lên.
Mái tóc Tiểu Kiều không gió tự động, giống như một con mèo xù lông, đang nhìn chằm chằm vào con mồi với ánh mắt cực kỳ cảnh giác.
"Kỹ nữ! Cút đi cho ta!" Lần này, Tiểu Kiều nói chuyện còn không có lấy một chút ngắc ngứ, tạm ngừng nào, có thể thấy được Tần Trạch đang gặp phải nguy cơ không nhỏ.
Nhưng quá trình hấp thu cảm giác nguy cơ này, lại không làm Tiểu Kiều cảm thấy sung sướng.
Đột nhiên ý thức của Tần Trạch tỉnh táo trở lại. Rõ ràng là dục vọng sinh ra vào lúc tưởng tượng đến những chuyện không thể miêu tả khi làm cùng Kiều Vi trong mắt hắn, đã giảm xuống.
"Hoá ra là mị hoặc, nói thật, tôi ghét nhất là bị đàn bà dùng loại năng lực này với tôi, nếu cô còn dám tiếp tục sử dụng mị hoặc —— Tôi thề, tôi sẽ đánh một quyền xuống làm cho bất cứ loại thẩm mỹ viện nào khi trông thấy cô đều sẽ nói rằng bọn họ không thể sửa sang được."
Tần Trạch đã khôi phục lại ý thức, và hiển nhiên những lời này được hắn nói ra với tâm thế vô cùng bình tĩnh.
Nhưng… đã đến nước này, làm sao cô gái kia còn dám phóng thích năng lực mị hoặc nữa?
Nụ cười âm độc dọa người của Tiểu Kiều, cộng thêm bản thân tình huống con rối tự mình mở miệng nói chuyện, đã khiến cho đại não của cô ấy rơi thẳng vào trạng thái treo máy luôn rồi.
Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Tần Trạch đã quyết định đêm nay sẽ cho Tiểu Kiều thêm chân gà.
Ừm… tại vì Tiểu Kiều không thể ăn chân gà, cho nên Tần Trạch cũng chỉ có thể giúp đỡ mà ăn hộ Tiểu Kiều thôi.
Hắn không có chậm trễ thời gian, lập tức hỏi: "Cô là người lịch cũ?"
"Phải ..."
"Nhật Lịch đâu? Mau lấy ra cho tôi xem xem."
"Ở, ở, ở trong túi xách của tôi, hiện tại tôi không động đậy được."
Tần Trạch đứng lên, dù sao Tiểu Kiều đã làm kinh sợ đối phương rồi, hắn cũng không cần phải làm ra loại hành vi áp chế đối phương như vậy nữa.
Nếu đàn ông với đàn ông dùng tư thế này, người khác còn có thể cho rằng cảnh sát trấn áp tội phạm.
Nếu đàn ông với phụ nữ dùng tư thế này, thực sự khó mà giải thích được rằng bọn họ đang làm chuyện gì…
Hắn trực tiếp đóng cửa lại, sau đó lấy ra cuốn Nhật Lịch từ trong túi xách của cô gái kia.
Đó là một quyển... Nhật Lịch màu xám.
Nói chính xác hơn, nó vốn có màu trắng chỉ bị bọc bên ngoài một tầng bụi xám mà thôi. Không thể dùng từ thuần trắng để hình dung, nhưng có vẻ như màu sắc này còn cách rất xa mới có thể trở thành người lịch đen được.
Điều này làm cho Tần Trạch khá là ngoài ý muốn.
Suy cho cùng, loại năng lực mị hoặc này vốn là tà ác, về bản chất, nó cũng với cùng loại thôi miên.
Trong những bộ phim điện ảnh của Nhật Bản, sau khi nhân vật chính bị thôi miên, chắc chắn sẽ không trải qua chuyện gì tốt đẹp cả, nhưng ngược lại, sau khi những nữ diễn viên ấy bị người khác dùng loại thủ đoạn này, các cô ấy còn dùng gương mặt ẩm ướt, nhầy nhụa của mình cảm tạ người đã thôi miên bọn họ.
Haizz… nội dung bộ phim này thật quá mức tà ác mà.
Ừm… đại khái là người sở hữu loại năng lực thôi miên mị hoặc này, lại còn làm chuyện tốt, cũng chỉ xuất hiện bên trong những bức tranh châm biếm đảo ngược lại mà thôi.
Có thể nói, trên đời này vẫn tồn tại những thứ năng lực mà phần lớn người nắm giữ nó đều đại diện cho tà ác.
Ví dụ như mị hoặc, bản thân nó chính là cưỡng chế, bắt ép đối phương phải thích ngươi. Bởi vậy, điều kiện tiên quyết để loại năng lực thô bạo cải biến trật tự cuộc sống này có thể tồn tại, chính là tiến hành phá hư một số những quy tắc mà nhiều người vẫn đang thừa nhận.
Đặc biệt là khi đề cập đến những phương diện như đạo đức, luân lý, tam cương ngũ thường [1], những năng lực này càng dễ làm cho người ta sinh ra khinh thường đối với người sử dụng nó.
[1] : Cương thường hay tam cương ngũ thường là lời dạy của Khổng Tử, người sáng lập Nho giáo. Tam cương ngũ thường thể hiện các mối quan hệ khác nhau của toàn bộ xã hội phong kiến và trở thành tư tượng chỉ đạo trong lập pháp thời bấy giờ.
Tam cương gồm có cha con, vua thần, vợ chồng.
Ngũ thường gồm có nhân nghĩa lễ trí tín.
Ban đầu Tần Trạch vẫn luôn nghĩ rằng, mục tiêu lần này chính là người lịch đen, không sai được.
Nhưng hắn thực sự không nghĩ tới, Nhật Lịch của cô ấy chỉ bị phủ kín bởi một tầng màu xám mà thôi. Nó còn không phải màu xám chân chính, chỉ đơn giản là khoác lên trên một tầng màu xám mỏng manh thôi.