TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 145: Hành Vi Lạ Thường!

Cũng giống như Lê Lộ, cô ấy từng trông thấy khung cảnh giống bức tranh này như đúc trong quá trình bị buông xuống trước kia.

Xúc tu san sát, trăng máu treo cao.

Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến bức tranh này hấp dẫn được Tần Trạch.

Hắn lại nhìn thấy khung cảnh từng xuất hiện trong đầu Lê Lộ khi cô ấy gặp phải buông xuống, ngay trong phòng triển lãm tranh này.

Như vậy có phải hoạ sĩ đã vẽ nên bức tranh nọ cũng từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự?

"Chúng ta đều biết rằng, những bức tranh có thể tiến vào triển lãm này, sẽ có trình độ so le không đồng đều."

"Có người mua sầu riêng, để đền ơn, nhưng cũng có người chi càng nhiều tiền hơn mua sầu riêng chỉ để phục thù. Nhưng chủ quán sẽ nói đây là sự lựa chọn của chính ngươi."

"Đối với khách hàng, giá trị tham khảo duy nhất chính là giá cả. Cho nên bức tranh này có thể xuất hiện tại nơi đây, chính vì giá cả."

Tần Trạch thoáng tạm dừng một chút lại nói thêm: "Nhưng hẳn là cô hiểu được, ở trong giới mỹ thuật, giá cả không chỉ có liên quan đến chất lượng của tác phẩm, nó cũng có liên quan đến danh tiếng. Cùng một bức vẽ giống nhau như đúc, chỉ thay đổi chữ ký bên dưới, giá cả sẽ phát sinh biến hóa thật lớn."

"Cho nên sưu tầm nghệ thuật cũng tương tự như đạo lý đối nhân xử thế. Nói cách khác, bức tranh này có thể trưng bày nơi đây, có nghĩa là hoạ sĩ vẽ nên nó cực kỳ nổi tiếng."

"Nhưng điểm lạ thường cũng nằm tại chính chỗ này, một họa sĩ có thể nổi tiếng như vậy, khẳng định là trình độ sẽ không kém, chẳng có lý gì đối phương lại vẽ ra một bức họa hỗn loạn, mất trật tự kiểu này."

Người phụ nữ cao gầy chợt hỏi: "Cho nên anh cảm thấy bức tranh này có vấn đề? Hoặc là bên trong giấu giếm ẩn dụ gì đó?"

Tần Trạch lắc đầu: "Không không không, tôi chỉ thuần túy cảm thấy rằng, đối phương đã vẽ nên bức tranh này ở thời điểm bản thân đang chịu thống khổ."

"Hẳn là lúc đó, đối phương đã rất thống khổ, có thể là dưới tình huống vẽ nên bức tranh này, người nọ không thể làm chủ được thân thể mình nữa. Tôi không cho rằng bên trong này có cất giấu một loại ẩn dụ gì đó... Tôi chỉ không rõ, vì sao đối phương lại muốn vẽ một hình ảnh như vậy mà thôi?"

Khóe miệng người phụ nữ lập tức cong lên, đáp lại: "Có lẽ bởi vì họa sĩ kia thấy được hình ảnh như vậy."

Tần Trạch giả vờ kinh ngạc hỏi: "Cô đang muốn nói, đối phương thực sự trông thấy khung cảnh này, với xúc tu và ánh trăng như một con mắt khổng lồ?"

Rồi ngay lập tức hắn lại gật gật đầu tự hỏi tự đáp: "Ừm, thật ra cũng không phải không có khả năng này."

"Khung cảnh này vô cùng quỷ dị, có thể đối phương đã trông thấy nó trong mơ rồi. Cô xem, mấy thứ này được sắp xếp rất chỉnh tề, còn mang theo một loại... mỹ cảm quái dị."

"Có thể thấy được, tuy vào thời khắc đó, hoạ sĩ này đang rất thống khổ, nhưng đối phương vẫn một mực cố gắng hết sức để miêu tả ra toàn bộ ảo giác mà mình nhìn thấy."

Đương nhiên Tần Trạch hiểu rất rõ, khẳng định là hoạ sĩ nọ cũng giống như Lê Lộ trước kia, là chân chân chính chính trông thấy cảnh tượng này.

Cho nên ngay cái nhìn đầu tiên, Tần Trạch đã dừng chân bên cạnh bức tranh này.

Phải biết rằng, mục tiêu đến từ điện Anh Linh, mà bản thân lại là cao tầng điện Anh Linh, khẳng định là cô ta rất am hiểu về thế giới lịch cũ, ít nhất cũng phải trải qua toàn bộ những chướng ngại cấp độ quỷ dị như vặn vẹo, buông xuống, mộ binh kia rồi mới đúng.

Mà bức tranh nọ có thể xuất hiện tại nơi này, đúng là quá mức trùng hợp.

Tần Trạch khó có thể đoán được ý nghĩa chân chính ẩn giấu đằng sau chuyện này, có lẽ mục tiêu có liên quan gì đó đến bức họa này, thậm chí rất có khả năng —— Mục tiêu tới triển lãm tranh chính vì bức họa này.

Hiển nhiên trực giác của hắn không hề sai.

Đúng là vị nữ Đế cao gầy kia đã tỏ ra vô cùng hứng thú với bức tranh trước mặt hắn. Và bản thân cô ta cũng không ngờ, sẽ có người dừng lại ngay bên dưới bức tranh kia.

Hơn nữa, đối phương còn có thể đưa ra phỏng đoán vô cùng chính xác về trạng thái của họa sĩ lúc vẽ ra bức tranh này.

Cô ta vốn tưởng rằng, đối phương chỉ đang tò mò rốt cuộc là vì sao một bức tranh như thế lại được phép trưng bày bên trong phòng triển lãm.

Nhưng hiện tại, đột nhiên trong lòng cô ta dâng lên một loại cảm giác tìm được người tri kỷ. Bởi vì bức tranh này chính là tác phẩm của cô ta.

"Tôi muốn làm quen với anh. Anh đúng là có thể nắm chắc tâm tính của người sáng tác nghệ thuật, khiến cho tôi rất bội phục. Tôi tên là Cao Tĩnh Chi."

"Tôi là chủ nhân của bức tranh này. À, không đúng, nói chính xác hơn, tôi là tác giả của bức tranh này, tôi đã mang nó đi bán, nhưng lại mua nó trở về."

Bên ngoài Tần Trạch giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, nhưng trong lòng hắn lại mừng thầm, hẳn là nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành viên mãn, ít nhất là hắn đã thành công thu hút được sự chú ý của vị quý bà cao gầy này rồi.

Có điều, suy đoán trở thành sự thật, cũng làm hắn nhận ra được vài phần quỷ dị trong câu chuyện này.

Đương nhiên một hoạ sĩ bán đi tác phẩm của mình là điều vô cùng bình thường. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, rõ ràng đối phương đã bán đi tác phẩm của mình rồi, nhưng lại đến triển lãm tranh của người khác mua lại chính tác phẩm mà mình đã bán đi?

Đây là loại hành động gì chứ?

Đương nhiên, dù đã nhận ra trong chuyện này có một chút quỷ dị, nhưng trên mặt Tần Trạch vẫn giữ nguyên vẻ ngạc nhiên.

"À... Thực xin lỗi, lúc trước tôi không nên bình luận lung tung, tôi thực sự không biết cô chính là tác giả của bức tranh này."

Tần Trạch lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như bản thân vừa kể xấu về một tác giả nào đó, kết quả lại phát hiện tác giả trong câu chuyện kia chính là một thân phận khác của người đang đứng trước mặt mình.

Nhưng trên thực tế, Tần Trạch đã đoán được kết quả này từ trước, cho nên ở thời điểm đối phương hỏi có phải tài nghệ của tác giả vẽ nên bức tranh này quá mức vụng về hay không, hắn mới không khen ngợi, ngược lại còn rõ ràng vạch vấn đề của bức tranh này, làm như vậy, có vẻ chân thật hơn.

"Tôi tên là Tần Trạch, tôi chỉ là một người bình thường tùy tiện đưa ra lời bình, hi vọng nó không xúc phạm đến cô."

Tần Trạch lộ ra nụ cười khó xử mà không mất lễ phép.