Cao Tĩnh Chi không cảm thấy bản thân bị xúc phạm, cô ta chỉ lộ ra một nụ cười ý vị thâm sâu, nói: "Tôi cảm thấy những lời anh nói đúng là trạng thái sáng tác lúc bấy giờ của tôi, anh miêu tả chúng rất chính xác. Trên một phương diện nào đó, hai chúng ta cũng có thể coi là tri kỷ được rồi."
"Vậy anh có muốn bước vào trong tranh không?"
...
Bước vào trong tranh?
Những lời này trực tiếp làm trong lòng Tần Trạch dậy sóng.
Nếu chưa từng tiếp xúc với Nhật Lịch, chưa từng tiếp xúc với thế giới quỷ dị, hắn tin bản thân sẽ tưởng rằng vị quý bà cao gầy này đang dùng một phép ẩn dụ nào đó trong văn học.
Chỉ khi đã tiếp xúc với Nhật Lịch, người ta mới hiểu rằng, cái gọi là thế giới trong tranh kia rất có thể là sự thật và đối phương cũng có thể mang người khác tiến vào trong tranh.
Tần Trạch nhìn về phía Cao Tĩnh Chi:
"Tôi có thể hiểu lời mời bước vào thế giới trong tranh kia như một loại bóng gió để ám chỉ một cuộc hẹn hò hay không?"
Cao Tĩnh Chi tao nhã cười nói: "Cũng có thể nói như vậy, đây là một cuộc hẹn hò, và có lẽ nó sẽ là một cuộc hẹn hò vô cùng thú vị và đặc biệt."
Tần Trạch lại làm ra vẻ mặt tiếc nuối: "Trước giờ, tôi chưa từng hẹn hò với một họa sĩ, đây thực sự là vinh hạnh của tôi. Tôi rất muốn trò chuyện với cô về nghệ thuật. Nhưng có một chút tiếc nuối rồi bởi vì buổi chiều tôi còn có chút việc..."
Tần Trạch không chút do dự, trực tiếp từ chối lời mời của Cao Tĩnh Chi.
Cao Tĩnh Chi thoáng kinh ngạc, cô ta thực sự không ngờ lời mời của mình lại bị từ chối. Nhưng cô ta cũng không buồn bực, chỉ cười nói rằng:
"Anh nên cẩn thận cân nhắc một chút, bởi vì cuộc hẹn này rất có khả năng mang đến cho anh lợi ích cả đời đó."
...
...
Tại một nơi nào đó bên ngoài phòng triển lãm tranh.
Lạc Thư làm "Đầu mối then chốt", xâu chuỗi tin tức truyền đi khắp nơi.
Trong quá trình Tần Trạch giao thiệp cùng Cao Tĩnh Chi, Lạc Thư đã tìm xong toàn bộ tin tức về thân phận trong hiện thực của Cao Tĩnh Chi.
"Không nghĩ tới cường giả cấp bậc nữ Đế của điện Anh Linh lại là một hoạ sĩ trong hiện thực. Rốt cuộc chức nghiệp lịch cũ của cô ta có phải họa sĩ hay không?"
Người hỏi chính là Lam Úc.
Hiển nhiên, trong khi Tần Trạch ràng buộc trao đổi cùng Lạc Thư, thì đám người Lam Úc, Giản Nhất Nhất, Hoắc Kiều đang trao đổi trong tổ nhóm.
Giản Nhất Nhất nói: "Không xác định được, nhưng nếu cô ta thực sự là hoạ sĩ, thì đây là một tin tức tốt, tôi có thể dễ dàng đối phó với cô ta."
"Tiểu Ngọc, theo tình hình trước mắt, có vẻ như mọi chuyện đang rơi vào loại tình huống thứ hai, có khả năng chúng ta phải trực tiếp ra tay bắt cóc Cao Tĩnh Chi này."
Lạc Thư khó hiểu hỏi: "Loại tình huống thứ hai? Không phải trong hành động lần này, Tần Trạch đóng vai trò nằm vùng, đi thu lấy tín nhiệm của đối phương sao?"
Giản Nhất Nhất rất nghiêm túc giải thích một phen: "Kỳ thật trong hành động lần này có hai phương án. Phương án đầu tiên chúng ta để cho Tiểu Trạch nhận được giá trị mị lực thật lớn, trong khoảng thời gian ngắn hấp dẫn mục tiêu, xem như... Sắc dụ đi."
"Bởi vì mục tiêu rất thích đàn ông đẹp trai, đây là tình báo chúng ta nhận được từ trong miệng Trần Thắng."
"Điểm tốt của phương án đầu tiên này nằm ở chỗ, chúng ta có thể thả dây dài câu cá lớn, dưới tình huống không làm cho những thế lực khác của điện Anh Linh chú ý, cài Tiểu Trạch đi vào."
"Nếu phương án này thành công, chúng ta sẽ chế tạo cho Tiểu Trạch một cuốn Nhật Lịch màu đen giả nhưng lại giống hệt như thật."
"Chưa biết chừng Tiểu Trạch còn dựa vào hành động lần này đạt được một cái danh hiệu của điện Anh Linh. Ví dụ như danh hiệu · Lao Ái [1] nào đó."
"Nhưng điều kiện tiên quyết để chúng ta tiếp tục chấp hành phương án này chính là ——mục tiêu Cao Tĩnh Chi tham gia triển lãm tranh là hành vi tự nhiên, mà không phải hành vi Nhật Lịch."
[1] : Lao Ái, tước Trường Tín hầu là "sủng thần" của Triệu Thái Hậu trong triều đình nước Tần thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là cận vệ trong hoàng cung nước Tần với danh nghĩa là hoạn quan nhưng thực chất là người phục vụ riêng cho Triệu Cơ.
Dường như Lạc Thư đã hiểu được lý do: "Cao Tĩnh Chi đưa ra lời mời lao động thời vụ, nhưng nội dung mời lại là ——anh có muốn bước vào trong tranh hay không."
"Rất có khả năng, lời mời này này có nghĩa là kế tiếp Cao Tĩnh Chi muốn phạm húy? Và cô ta tham gia triển lãm tranh này không phải là đến thưởng thức hội họa như bình thường, mà có mục đích khác?"
Giản Nhất Nhất nói: "Đúng vậy, lời mời bước vào trong tranh, rất có thể ý nghĩa của nó cũng đúng như mặt chữ, cô ta muốn kéo Tiểu Trạch vào trong tranh."
"Bởi vậy, vì sự an toàn của Tiểu Trạch, chúng ta chỉ có thể tiến hành phương án hai, bắt cóc mục tiêu."
Giản Nhất Nhất không hi vọng bên mình phải đi bắt cóc mục tiêu.
Bởi vì một khi triển khai chiến đấu, dù bọn họ có thành công bắt cóc mục tiêu, cũng sẽ làm kinh động đến những người khác của điện Anh Linh.
Nhưng Cao Tĩnh Chi phạm huý như vậy đã trực tiếp quyết định hướng đi của kế hoạch này rồi, đây chính là biến cố không ai lường trước được.
Bởi vậy, chuyện mà gã cùng với Lam Úc có thể làm chỉ là dựa vào các loại biến cố mà đưa ra phản ứng chính xác nhất thôi.
Tuy Cao Tĩnh Chi rất quan trọng, nhưng hiện tại Tần Trạch càng quan trọng hơn.
"Cô mau thông báo cho Tần Trạch rút lui, từ chối hết thảy mọi ước hẹn. Tôi cùng với Giản Nhất Nhất sẽ lập tức đi đến bắt Cao Tĩnh Chi!" Lam Úc nhanh chóng truyền mệnh lệnh.
Nói thật, lúc này trong lòng Lạc Thư lại càng thêm bội phục Tần Trạch rồi.
"Lao động thời vụ không cần tôi dặn dò, đã từ chối lời mời của Cao Tĩnh Chi rồi. Anh ấy hoàn toàn không có trầm mê trong sắc đẹp!"
Tại phòng triển lãm tranh.
Rất nhanh, Cao Tĩnh Chi đã mua lại được bức họa của mình.
Hiệu suất làm việc của nhân viên của triển lãm tranh rất cao, bởi vì Cao Tĩnh Chi là nguyên tác giả của bức tranh ấy, lại ra tay rất hào phóng, cho nên các loại thủ tục chuyển giao bức tranh này được hoàn tất trong khoảng thời gian cực ngắn.
Tại quá trình này, Tần Trạch lại cùng Cao Tĩnh Chi đi thưởng thức những tác phẩm hội họa khác.