TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 147: Anh Sẽ Cảm Kích Tôi Đấy!!!

Dựa vào phần mềm hack Lạc Thư, Tần Trạch rất dễ dàng đóng vai một người có đủ năng lực giám định và thưởng thức nghệ thuật nhất định.

Cao Tĩnh Chi cũng càng ngày càng cảm thấy coi trọng Tần Trạch. Nhưng cũng vì vậy mà đã vài lần Tần Trạch muốn rời đi lại bất đắc dĩ vì Cao Tĩnh Chi luôn dây dưa, cuốn lấy hắn không ngừng.

Hắn cũng lo lắng nếu hắn rời đi quá mức quyết liệt, sẽ khiến cho người lịch đen này bất mãn.

Bởi vì không cần biết Cao Tĩnh Chi biểu hiện ra bên ngoài tao nhã đến cỡ nào, thì đã có tình báo xác thực vạch trần cô ta là người lịch đen rồi —— như vậy khẳng định là trên một loại phương diện nào đó, quý bà này sẽ có tư tưởng điên cuồng, phản nhân loại.

Tần Trạch không hi vọng hành vi của mình sẽ làm cho cảm xúc trong lòng đối phương bất ổn, gây nên thương vong không cần thiết.

Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn từ từ tìm một thời cơ thuận lợi khác, đồng thời cũng không ngừng đi phân tích ý đồ của Cao Tĩnh Chi.

Theo những gì Tần Trạch suy đoán, chỉ có ba loại khả năng khiến cho Cao Tĩnh Chi tới tham gia triển lãm tranh này, đó là—— Yêu thích, xu hợp, phạm huý.

"Nếu là yêu thích và xu hợp, vậy không có gì phải lo lắng nữa rồi. Kế hoạch cứ tiến hành bình thường, tôi sẽ tiếp tục làm tốt công tác nằm vùng của mình là được."

"Nhưng giả định hành vi của Cao Tĩnh Chi là phạm huý, thì cấp bậc ít nhất cũng không phải buông xuống và mộ binh. Bởi vì buông xuống và mộ binh đều sẽ có hiệu lực tức thời."

"Đáng lưu ý chính là, hành vi bước vào trong tranh này hiển nhiên không nằm trong cấp độ hiện thực."

"Hành vi hôm nay của Cao Tĩnh Chi là mua lại chính tác phẩm của mình, có thể suy đoán rằng, nội dung của Nhật Lịch chính là 'Sưu tầm' ."

"Về cấp bậc kiêng kị, sau khi loại trừ đi, kết quả cuối cùng chỉ có thể là vặn vẹo."

Trải qua một phen tự hỏi và phỏng đoán, trên cơ bản Tần Trạch đã biết được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

"Cao Tĩnh Chi là người lịch đen, nhưng trước mắt lời nói và cử chỉ của cô ta vẫn rất bình thường, nếu ta là đối phương, ta tuyệt đối sẽ không chủ động khiêu khích người lịch cũ phía chính phủ."

"Cho nên kể cả khi cô ta cần phải phạm húy, tốt hơn hết là đi tìm một nơi vắng người để thực hiẹn."

Nghĩ đến đây, Tần Trạch có một dự cảm bản thân hắn sắp sửa gặp phải một lựa chọn nào đó rồi.

"Chúng ta ra ngoài hóng gió đi?"

Lại nói, Cao Tĩnh Chi này rất mê người, tuy đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dấu hiệu nào của sự lão hóa trên người cô ta cả.

"Tôi vẫn còn hứng thú với những bức vẽ khác ở nơi này, hơn nữa, thế giới trong bức họa không phải nơi mà tôi muốn đi."

"Tần Trạch, anh rất có duyên với bức họa của tôi, hãy theo tôi đi đi, anh sẽ cảm kích tôi đấy." Cô ta vừa lặp lại một lần nữa câu nói “Anh sẽ cảm kích tôi đấy”.

Đứng trước tình huống này, Tần Trạch không thể không lập tức đưa ra lựa chọn —— là rời khỏi Cao Tĩnh Chi, hay chấp nhận lời mời?

Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện bản thân căn bản không có quyền lựa chọn.

Bởi vì tuy khuôn mặt Cao Tĩnh Chi vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, nhưng ẩn sâu bên trong đôi mắt lại lộ ra vài phần điên cuồng.

Cô ta giống như một vị nữ vương, lạnh lùng nói: "Tôi không thích bị người từ chối. Nếu anh còn tiếp tục từ chối tôi, như vậy là rất mất lịch sự."

"Lời mời của cô là vinh hạnh cho tôi." Trên mặt Tần Trạch vẫn nở nụ cười điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm rủa một tiếng dmm.

...

...

Một chiếc SUV đang chạy thật nhanh trên đường.

Cao Tĩnh Chi dùng một tay cầm vô-lăng, còn tay kia đang châm cho mình một điếu thuốc lá.

Tần Trạch quan sát phong cảnh đang lui dần về phía sau, có vẻ tâm trạng rất vui, nhưng trên thực tế, hắn đang vô cùng hoảng hốt. Cũng may hắn còn có thể trao đổi cùng Lạc Thư:

"Tôi đã dẫn mục tiêu rời khỏi triển lãm tranh, kế tiếp không cần biết sẽ phát sinh chuyện gì, gần như sẽ không liên lụy đến những người khác. Nhưng tốt hơn hết là động tác của mọi người nhanh lên một chút."

Lạc Thư bên kia cũng có chút khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng trấn an: "Lao động thời vụ, Giản ma ma và Lam Úc đã trên đường đến rồi. Dựa vào chức năng định vị trên điện thoại của anh, bọn họ đang dùng tốc độ nhanh tiếp cận rồi, có khả năng một lát nữa, bọn họ sẽ trực tiếp khởi xướng tập kích đối phương!"

"Nhưng anh không cần lo lắng, hãy tin tưởng tôi, Giản ma ma và Lam Úc liên thủ chính là vạn năng đó!"

Xem ra không thể né tránh được một hồi chiến đấu rồi.

Chung quy lại, Tần Trạch cũng có một trái tim lớn. Tuy trong lòng vô cùng hốt hoảng, nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn vẫn rất bình thường, hoàn toàn không bị Cao Tĩnh Chi phát hiện.

Lại nói, hắn bị cô ta cứng rắn kéo đi hẹn hò như vậy, cũng tương đương với bị bắt cóc đi rồi. Nhưng nói thật, trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong, muốn nhìn thấy chiến đấu ở cấp bậc quỷ thần này.

Tuy bản hắn cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc Giản Nhất Nhất đã đạt đến cấp bậc nào rồi, nhưng đối với một người mới thuần túy như hắn, có thể nhìn thấy trận chiến giữa hai đại vương bài của phía chính phủ và nữ Đế của điện Anh Linh, coi như hôm nay không hề thiệt thòi rồi.

Có điều diễn biến tiếp theo của câu chuyện hoàn toàn không giống như những gì Tần Trạch đã nghĩ. Bởi vì tới cuối cùng hắn cũng không được nhìn thấy trận quyết đấu giữa những cao thủ kia.

Bởi vì bức hoạ cuộn tròn nọ đã bắt đầu sống lại.

Tần Trạch có nghe được âm thanh sột soạt, nhúc nhích của một thứ gì đó vang lên cực kỳ rõ ràng.

Tiếp theo, tiếng tim đập thình thịch truyền đến, âm thanh này rất lớn, như muốn rung cả màng tai người ta.

Hắn tin tưởng, đó tuyệt đối không phải tiếng tim đập của mình.

Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, rồi bình tĩnh ngẫm xem rốt cuộc xung quanh đã xảy ra chuyện gì, cũng không có đợi cho đến lúc chiếc xe của Cao Tĩnh Chi đâm thẳng qua đống chướng ngại vật trên đường—— bỗng nhiên lại có vài nhánh xúc tu khổng lồ từ bên trong bức hoạ cuộn tròn đang được đặt tại cốp sau xe, nhanh chóng vươn tới.

Chúng nó uốn lượn một hồi, đã hoàn toàn bao vây cả chiếc xe kia vào bên trong.

Có hai nhánh xúc tu giống như con rắn, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ, rồi nhanh chóng quấn quanh cổ Cao Tĩnh Chi.

Giờ khắc này, Cao Tĩnh Chi vốn tao nhã ban đầu, đã lộ ra nụ cười điên cuồng, bệnh hoạn.