"Dù sao cũng sắp chết rồi, cứ dứt khoát thử nghiệm xem sao."
Ôm theo loại ý tưởng này, Tần Trạch trực tiếp lao đến ngăn ở trước người Cao Tĩnh Chi, Cao Tĩnh Chi đang quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn bị lấp kín phía sau lưng Tần Trạch.
Con mắt trăng máu trên bầu trời, thoáng chớp một cái, bên trong đáy mắt khổng lồ kia lại xuất hiện một loại cảm giác hoang mang.
Đúng là nó đang vô cùng hoang mang.
Phải biết rằng, nơi này chính là thánh địa, người càng mạnh mẽ, đi đến đây sẽ phải thừa nhận tra tấn càng nặng nề.
Có thể nói rằng, đối với tất cả những cường giả người lịch cũ, con mắt trăng máu này chính là một bài toán khó giải.
Nói đơn giản thế này, đánh bại địch nhân, bản thân sẽ mạnh lên, nhưng bản thân càng mạnh lên, thì địch nhân bên kia lại càng mạnh hơn bản thân mình.
Giá trị chiến lực của địch nhân luôn nằm trong trạng thái biến hóa không chừng.
Con mắt trăng máu chính là tồn tại không nói lý như vậy.
Nó là một trong những sinh vật lịch cũ sở hữu chiến lực không cố định vô cùng hiếm có tại thế giới này.
Mà muốn tiến vào nơi này, nhất định phải có được lực lượng cơ sở đạt đến trình độ tương đối. Nhưng một khi đạt đến trình độ này, quy tắc ở nơi đây lại bắt đầu có hiệu lực.
Cho nên, trăng máu là bài toán cực kỳ khó giải.
Đối mặt cường giả, nó sẽ càng mạnh, còn ngược lại khi đối mặt với kẻ yếu —— Được rồi, kẻ yếu không thể đi vào nơi này được.
Đương nhiên, tình huống kẻ yếu không thể đi vào nơi này chỉ là chuyện của trước kia thôi, còn tại thời điểm trước mắt, Tần Trạch, người lịch cũ nhỏ yếu, bị Cao Tĩnh Chi mạnh mẽ mang vào khu vực này—— ngược lại đã trở thành một tồn tại không thể chiến thắng.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là không thể chiến thắng mà thôi.
Nghĩa là trăng máu không thể làm gì được hắn, hắn cũng không thể làm gì được trăng máu.
Con mắt trăng máu chăm chú nhìn vào Tần Trạch, còn Tần Trạch, ngoại trừ có một loại cảm giác không được tự nhiên khi bị con mắt mang đầy ý nghĩa "Mày nhìn cái gì" kia chăm chú quan sát, thì hoàn toàn đứng ngây ngốc tại chỗ, không có bất cứ cảm nhận nào khác nữa.
Thậm chí hắn còn dám trực tiếp đối diện cùng trăng máu.
Nhưng có một điều tiếc nuối chính là, trạng thái của Tần Trạch cũng không phát sinh tình huống giống như bản thảo lịch Hoàng Kim kia đã nói——đó là đối diện cùng trăng máu, đạt được lực lượng thật lớn. Bởi vì điều kiện tiên quyết là phải đi đến đỉnh của xúc tu.
Hiển nhiên là lúc này Tần Trạch hoàn toàn không có sức lực để bò lên trên đó.
Hắn đang nhìn chăm chú vào trăng máu, trăng máu cũng đang nhìn chăm chú vào hắn.
Trận quyết đấu vô hình bắt đầu.
Và cuộc chiến hai bên mặt tròn mắt dẹt nhìn nhau giằng co chừng nửa phút.
Cuối cùng, người thắng chính là —— Tần Trạch.
Có vẻ như con mắt trăng máu kia đã nhận ra rằng, nó thật sự không làm gì được nhân loại này, hoặc là nó ở nơi đây đã bao nhiêu lâu rồi, vẫn chưa từng trông thấy một sinh vật gì nhỏ yếu như thế... Cho nên nó từ bỏ cuộc chơi này.
Con mắt trăng máu có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì, chỉ có thể ném qua một cái nhìn đầy khinh thường. Cao Tĩnh Chi cũng không còn thống khổ nữa, hô hấp dần trở về trạng thái bình thường, đều đều từ tốn.
Nhưng đột nhiên, vô số những sợi màu trắng, phải đến hàng tỉ sợi, trực tiếp xuất hiện rồi tung hoành ở bên trong không gian, chia cắt toàn bộ khu vực thành thật nhiều những mảnh vỡ.
Tần Trạch còn không kịp hiểu đây là tình huống gì, đã cảm thấy được ý thức rơi vào mơ hồ.
...
...
Buổi chiều ngày 15 tháng 4.
Tần Trạch mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt, thứ đập vào mắt hắn chính là trần nhà phòng bệnh.
"Anh tỉnh rồi? Tôi đã nói là không có gì đáng ngại mà." Người nói chuyện chính là bác sĩ · Lâm An. Lâm An đang đặt bàn tay trắng nõn, có chút thịt mềm mại lên trán Tần Trạch.
Ánh mắt cô ấy không nhìn về phía Tần Trạch, ngược lại đang quan sát hai người đứng ở phía bên kia của giường bệnh.
Là Giản Nhất Nhất và Lam Úc.
Tần Trạch lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, giống như đang từ trong giấc ngủ say đột nhiên tỉnh lại, ý thức còn chưa thoát khỏi thứ cảm giác mơ màng kia.
Cũng may rất nhanh sau đó, hắn đã cảm nhận được mọi thứ vô cùng rõ ràng, đang có một loại lực lượng nào đó làm cho bản thân tỉnh táo trở lại, tinh thần minh mẫn hơn.
Lâm An nói:
"Không có việc gì rồi, lao động thời vụ, mạng của anh cũng lớn thật, trong thời gian lịch cũ thức tỉnh, mỗi ngày anh đều phạm huý thì cũng thôi đi, nhưng trong thời gian lịch cũ ngủ say, anh vẫn không hề ngừng lại."
"Ngày mai lịch cũ của anh mới tỉnh giấc, nhưng không nghĩ tới ngay ngày hôm nay, anh đã làm ra động tĩnh lớn đến vậy rồi."
Suy nghĩ trong đầu Tần Trạch dần dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn lập tức cảm thấy cả người vô lực, chỉ có thể suy yếu nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao tôi lại ở chỗ này?"
Lâm An nói: "Vẫn nên để Giản ma ma và Lam Úc nói với anh đi. Anh không có việc gì, chỉ hơi hư nhược một chút thôi."
Giản Nhất Nhất gật gật đầu, nhanh chóng đi tới bên người Tần Trạch.
Lam Úc vẫn đeo gương mặt tư mã kiểm [1], chính là cái loại vẻ mặt căng thẳng mà những minh tinh lưu lượng thường trưng bày khi đóng các bộ phim cổ trang kia, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một chút xin lỗi.
[1] : tư mã kiểm đồng âm với từ 死妈脸 – tử mụ kiểm, ý là gương mặt khó coi giống như vừa mất đi mẹ ruột. Đương nhiên, đó chỉ là một cách hình dung khá là khoa trương thôi, từ này cũng được dùng để miêu tả vẻ mặt nặng nề, nghiêm trang…
Trên mặt Giản Nhất Nhất còn mang theo một chút tự trách.
Tần Trạch đã hiểu, hắn vốn là người rất biết cách đối nhân xử thế, vì vậy lập tức cười nói:
"Nếu các anh muốn giải thích với tôi thì hoàn toàn không cần phải làm thế đâu, đúng là tình huống hôm nay thực sự bất ngờ."
"Hơn nữa, bản thân loại chuyện có liên quan đến quỷ dị này chính là như vậy, không cần biết anh đưa ra kế hoạch như thế nào, tính toán cẩn thận ra làm sao, hết thảy đều có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
"Nếu mọi chuyện đều có thể hoàn toàn giải quyết dựa vào biện pháp dự phòng, thì quỷ dị sẽ không được gọi là quỷ dị nữa."
"Đại minh tinh cả tổ trưởng, hai người hãy noi gương Lâm An này, các anh xem người ta bình tĩnh biết bao nhiêu."
Tần Trạch nói xong một thôi một hồi, khiến cho tâm trạng của Giản Nhất Nhất và Lam Úc dễ chịu hơn không ít.