TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 157: Ủy Thác Khó Hiểu!

Nội dung trên văn kiện này là người đưa tin sẽ xóa bỏ tất cả ký ức tại một khoảng thời gian nào đó trong đầu hắn.

Đương nhiên, hắn không cảm thấy tiếc nuối về chuyện này, suy cho cùng, bảo mệnh vẫn là điều quan trọng nhất.

Tần Trạch vừa đọc xong nội dung, đã muốn đặt bút ký tên của mình vào, nhưng ngay thởi điểm đó, ngón tay của người đưa tin lập tức hạ xuống phần bỏ trống trên văn kiện thỏa thuận kia.

Tại một khắc này, thời gian bỗng nhiên ngừng lại, hết thảy mọi thứ chung quanh đều rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn.

Chỉ có người đưa tin cùng với Tần Trạch, tựa như hai người bọn họ đã rơi ra bên ngoài thời gian rồi.

Tần Trạch chợt phát hiện, tại khoảng trống trên văn kiện kia vừa xuất hiện một chuỗi văn tự, đó là một loại ủy thác.

Biến cố to lớn trong lời tiên đoán Hoắc Kiều đã phát sinh ngay tại thời điểm này.

"Người lịch cũ · Tần Trạch, anh có nguyện ý hoàn thành ủy thác này không?" Âm thanh nặng nề của người đưa tin kia chợt vang lên.

Tần Trạch kinh hãi, khó có thể hiểu được một màn trước mắt này.

Sinh vật mạnh nhất mà hắn từng tiếp xúc đến giai đoạn hiện tại không đi ủy thác Giản Nhất Nhất, lại muốn ủy thác hắn?

Chút thực lực ấy của hắn … dựa vào cái gì mà đủ tư cách nhận ủy thác này đây?

Rốt cuộc là đối phương đã nhìn thấy những gì ở trong đầu hắn?

【 Cấp bậc ủy thác: Lịch cũ. 】

【 Nội dung ủy thác: Tiến vào thế giới lịch cũ, đánh giết người đưa tin đọa lạc. 】

【 Kỳ hạn ủy thác: mười bốn năm. 】

Lại nói, sự mạnh mẽ của người đưa tin đã đổi mới hoàn toàn nhận thức trong đầu Tần Trạch. Nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Tần Trạch không thể hiểu được, vì sao một nhân vật mạnh mẽ như vậy lại tìm tới hắn, đưa ra một phần ủy thác?

Nội dung ủy thác còn là giết chết một người đưa tin khác?

Đây là vì sao chứ?

"Là bởi vì 【 chất 】 đã được ta phân phối trên thuộc tính lịch cũ, vì thế độ hảo cảm giữa ta cùng với người đưa tin được tăng lên, cuối cùng đã kích hoạt nhiệm vụ có xác suất cực kỳ thấp này?"

"Không, ta cảm thấy không giống, bởi vì ta dám khẳng định rằng tổ trưởng cũng có 【 chất 】. Vừa nãy tổ trưởng cũng có nhắc tới mà, hắn có khả năng là một trong số những người có được nhiều bản thảo nhất trên thế giới này."

"Không cần biết như thế nào, nhưng chắc chắn rằng lượng【 chất 】mà tổ trưởng phân phối lên thuộc tính lịch cũ sẽ vượt xa ta ở giai đoạn hiện tại."

Sau khi loại trừ nguyên nhân có khả năng xảy ra nhất, nói thật, Tần Trạch hoàn toàn không thể suy đoán ra đáp án nữa rồi.

Hắn cũng dứt khoát ném vấn đề này cho đối phương, trực tiếp mở miệng hỏi: "Vì sao lại là tôi?"

Tựa như thời gian chung quanh đã ngừng lại, nhưng quỷ dị chính là thời gian ngừng lại cũng không ảnh hưởng gì tới hoạt động của Tần Trạch.

Tần Trạch đưa mắt nhìn chung quanh, chợt phát hiện cả tổ trưởng lẫn đại minh tinh đều đã biến thành hư ảnh màu lam. Và màu lam ấy còn đang dần dần đậm đặc lên.

Hắn lại không khỏi cảm thán về năng lực đáng sợ của người đưa tin.

Nếu nói cách ăn mặc của người đưa tin này rất giống như chuẩn bị tham gia lễ tang, thì nó lại mang đến cho Tần Trạch một loại cảm giác khác biệt—— trong mắt hắn, đối phương càng giống như một vị bạo quân mang theo vũ khí sinh hóa đựng trong chiếc vali xách tay tưởng như rất đỗi bình thường kia.

Và áp lực tâm lý sinh ra khi bị tồn tại này đuổi giết, còn lớn hơn chơi trò bạo quân nọ.

Người đưa tin không trả lời, chỉ có chút máy móc lặp lại một lần nữa:

"Người lịch cũ · Tần Trạch, anh có nguyện ý hoàn thành ủy thác này không?"

Tần Trạch nguyện ý cái trứng.

Lại nói, trong hai yêu cầu, tiến vào thế giới lịch cũ và giết chết người đưa tin đọa lạc, thì ngay cả yêu cầu đầu tiên, tiến vào thế giới lịch cũ cũng mang đến cho hắn cảm nguy hiểm gấp bội. Càng đừng nói đến chuyện giết chết người đưa tin đọa lạc kia.

Chẳng cần biết đối phương đã đọa lạc trở thành một món đồ chơi như thế nào, nếu đã mang theo ba chữ “người đưa tin”, thì khẳng định rằng đối phương không phải người lương thiện.

"Hoặc là người đưa tin không thể đánh bại được người đưa tin đọa lạc này, hoặc là tình huống của người đưa tin đúng như những gì tổ trưởng vừa nói, đối phương có được thực lực mạnh mẽ nhưng hạn chế cũng lớn vô cùng, không thể tùy ý khởi xướng chiến đấu được."

Tần Trạch quyết định từ chối ủy thác, hắn nhìn về phía người đưa tin, bình tĩnh nói: "Nếu tôi từ chối thì sao? Anh sẽ không thay đổi chủ ý, lại lựa chọn muốn giết tôi đấy chứ?"

Thấy người đưa tin không nói lời nào, Tần Trạch lại tiếp tục: "Tôi biết, từ điển lời thoại của anh không có nhiều câu nói lắm, nhưng anh đã tuyên bố ủy thác thì đương nhiên là sẽ hi vọng người khác tiếp nhận nó rồi? Có điều, nếu anh vẫn một mực không nói gì cả thì có thể tôi sẽ từ chối đấy."

Người đưa tin im lặng chừng hai, ba giây, cuối cùng mở miệng nói: "Trong thời gian ủy thác, anh sẽ nhận được một chút trợ lực. Mà anh từ chối ủy thác, nó cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì khác cho anh."

Dứt lời, người đưa tin tạm dừng một lúc khá lâu mới nói tiếp: "Dù anh có tiếp nhận ủy thác hay không thì người đưa tin đọa lạc nhất định sẽ gặp được anh ở bên trong thế giới lịch cũ. Có lẽ, anh không cần đợi mười bốn năm để chạm trán với đối phương đâu."

"Đối phương và tôi có một bộ phận năng lực giống nhau."

"Người lịch cũ · Tần Trạch, hãy đưa ra lựa chọn của anh đi, có tiếp nhận ủy thác hay không? Một phút đồng hồ sau, tôi sẽ rời đi. Nếu anh từ chối, tôi cũng hủy diệt luôn đoạn ký ức này."

Có vẻ như đây chính là lần thứ hai người đưa tin trao đổi cùng người khác nhiều như vậy trong cả kiếp sống này của gã.

Thời gian cấp bách, Tần Trạch bắt đầu cẩn thận cân nhắc lợi và hại.

"Người đưa tin không chịu nói cho ta biết, vì sao đối phương lại lựa chọn ủy thác ta, mà không ủy thác tổ trưởng."

"Vậy tạm thời cứ ghim điều này lại đã, không đi tự hỏi vì sao vội."

"Ban đầu, ta cho rằng không tiếp nhận ủy thác là tốt nhất, nhưng thông tin người đưa tin để lộ ra phía sau lại khiến ta suy nghĩ. Hắn nói vậy có nghĩa là người đưa tin đọa lạc sẽ săn giết người lịch cũ ở bên trong thế giới lịch cũ...?"