"Hơn nữa người đưa tin còn đặc biệt nhắc tới một sự kiện, người đưa tin đọa lạc và người đưa tin cùng sở hữu một bộ phận năng lực nào đó."
"Ta có thể khẳng định được rằng, ta đã bị người đưa tin nhìn trộm ký ức. Lúc ấy, ta đã có một loại cảm giác bị người phân tích rồi."
"Như vậy… có nghĩa là trong tương lai, nếu gặp được người đưa tin đọa lạc, ta cũng phải trải qua loại tình huống tương tự như ngày hôm nay?"
"Nếu phát hiện ta cùng với người đưa tin có tiếp xúc, kể cả khi chi tiết cụ thể đã bị hủy diệt, nhưng có vẻ như người đưa tin đọa lạc sẽ sinh ra liên tưởng. Đến lúc đó, kẻ này sẽ đối xử với ta như thế nào?"
Đây đúng là một loại suy diễn làm người ta lạnh sống lưng.
"Nếu ta từ chối, khi gặp được người đưa tin đọa lạc cũng sẽ chết. Nếu ta tiếp nhận, ít nhất còn có thể đạt được trợ lực. Hơn nữa, không cần biết là từ chối hay tiếp nhận, ở trong mắt người đưa tin, có vẻ như trong vòng mười mấy năm tiếp theo, tỷ lệ ta gặp phải người đưa tin đọa lạc kia rất cao..."
Đáp án đã thực rõ ràng, Tần Trạch lập tức nhìn về phía người đưa tin, nói: "Tôi nguyện ý đi hoàn thành ủy thác này."
"Xin ghi khắc khế ước của anh, người lịch cũ."
Đến đây, lĩnh vực thời gian ngừng lại đã bắt đầu xuất hiện vết rách. Không bao lâu sau, toàn bộ những sự vật chung quanh bắt đầu khôi phục lại quỹ tích thong thả của nó.
Tần Trạch chờ đợi một lát, chợt có cảm giác chung quanh đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Ngay sau đó, hắn nghe được lời Lam Úc hỏi: "Người đưa tin đi rồi?"
Tần Trạch gật gật đầu.
Người đưa tin đi rồi, đối phương đã mang theo phần văn kiện ủy thác có chữ ký của hắn đi rồi.
Đồng thời, một bộ phận ký ức của chính hắn cũng biến mất theo người đưa tin.
Tần Trạch vẫn nhớ người đưa tin muốn xóa đi ký ức của mình, cho nên hắn bắt đầu hồi tưởng lại xem bản thân còn có thể nhớ được cái gì hay không.
Có điều, ở thời điểm hiện tại, trong đầu hắn đã không còn bất cứ ký ức gì có liên quan đến bản thảo lịch Hoàng Kim trong tay Cao Tĩnh Chi nữa. Nói cách khác, tất cả những ký ức mà hắn còn có thể nhớ lại vào lúc này, đều có thể tiết lộ cho Giản Nhất Nhất cùng với Lam Úc rồi.
Thấy Tần Trạch gật đầu, Lam Úc lại nói: "Lâm An, cô đi xem tình hình của Đỗ Khắc và Trình Vãn bên kia đi, còn những người khác nữa, mọi người có thể tự do hoạt động rồi. Tần Trạch không có việc gì, anh ấy đã sống sót."
Tuy đã biết kết quả này rồi, nhưng ở thời điểm Lam Úc nói ra, mọi người mới chính thức bình tĩnh lại.
Du Tập, Lạc Thư, Lâm An, Hoắc Kiều, bọn họ không tham dự quyết đấu với người đưa tin, thậm chí còn chưa từng được nhìn thấy người đưa tin, bởi vậy đây là lần đầu tiên bọn họ ý thức được sự khủng bố của cấp bậc lịch cũ.
Cuối cùng, hồi phong ba triển lãm tranh cũng chân chính kết thúc.
Dưới sự trợ giúp của Lâm An, rất nhanh, Trình Vãn, Đỗ Khắc đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Những người còn lại cũng có thể kiểm tra Nhật Lịch của mình rồi, nói cho cùng, một ngày mới đã đến, tuy quá trình vừa rồi có chút dài dòng, nhưng trên thực tế, nửa đêm mới qua được có vài phút mà thôi.
Giản Nhất Nhất nói: "Tiểu Trạch, hẳn là những ký ức còn sót lại trong đầu anh hiện giờ, đều có thể công bố ra ngoài rồi. Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì hay không?"
Tần Trạch gật gật đầu, nội dung mà hắn không nhớ rõ chính là, sau khi bò lên trên đỉnh xúc tu, thừa nhận trăng máu chiếu rọi và rửa tội, có thể đạt được lực lượng mạnh mẽ, nhưng về quy tắc bên trong khu vực kia, hắn vẫn còn nhớ.
Sau khi lắng nghe Tần Trạch kể loại toàn bộ nội dung câu chuyện, Lam Úc hỏi: “Mặc dù nơi đó ở bên trong thế giới lịch cũ, nhưng e rằng nó cũng là một trong những nơi bị liệt vào dạng cấm địa rồi?"
Giản Nhất Nhất gật gật đầu: "Thế giới lịch cũ rất giống thế giới hiện thực, thậm chí có thể nói... Rất nhiều nơi còn giống nhau như đúc."
"Nhưng thế giới lịch cũ lại tồn tại một vài loại con đường đặc thù, cần phải vận dụng phương thức đặc biệt mới có thể tiến vào, những nơi như vậy, đều bị gọi là cấm địa."
"Nghe nói mỗi cấm địa đều có Thần linh trấn thủ."
"Tiểu Trạch, có khả năng nơi mà anh vừa nói có liên quan đến buông xuống. Theo tôi, nó có thể là một khu vực vô cùng... Vô cùng tiếp cận khởi nguyên của lịch cũ."
Khởi nguyên của lịch cũ?
Tần Trạch không ngờ một nơi quỷ quái nhường này, hóa ra lại khủng bố đến vậy.
Hiện tại trong đầu hắn vừa nảy ra một chút suy đoán về thế giới lịch cũ, dường như có một thứ lực lượng thần bí nào đó đã rót vào bên trong Nhật Lịch. Vì thế, người lịch cũ được sinh ra.
Nhưng khẳng định là người lịch cũ đang mang trên mình một loại sứ mệnh nào đó.
Ví dụ như tin tức mà Kiều Vi lưu lại—— bảo hắn hãy đi phân tích Nhật Lịch, rồi hoàn toàn nắm giữ nó.
Đến đây thì không thể không nhắc tới thế giới lịch cũ rồi, và trên thực tế, lịch cũ càng giống như kẻ xâm nhập vào thế giới hiện thực hơn.
Mà muốn biết rõ lịch cũ, thế giới lịch cũ mới là ngọn nguồn.
Cho nên chỉ có thăm dò được thế giới lịch cũ, mới đủ khả năng chân chính nắm giữ bí mật về Nhật Lịch.
Giản Nhất Nhất sử dụng hai chữ “Khởi nguyên” để hình dung vùng đất có những nhánh xúc tu san sát nhau kia... Có thể thấy được rằng, muốn bước vào nơi đó, tuyệt không dễ dàng.
Hoặc là nói, vùng đất kia chính là một khu vực có vào mà không có ra.
"Điểm khó khăn nhất để tiến vào cấm địa chính là 'Thần' quản lý khu vực kia sẽ sửa chữa một vài lỗ hổng."
"Ví dụ như Tiểu Trạch, lần này, anh bị Cao Tĩnh Chi kéo vào trong bức tranh, có vẻ như đấy chính là một loại phương pháp để tiến vào lối đi đã bị ẩn giấu của khu vực kia."
"Ở thời điểm lối đi bị ẩn giấu xuất hiện quá nhiều, Thần là có thể xóa sổ chúng."
“Vừa nãy, anh có nhắc đến con mắt khổng lồ nhìn như một vầng trăng máu, theo tôi, rất có khả năng nó chính là Thần trấn thủ khu vực kia. Và có lẽ nó đã biết, thông qua phạm huý vặn vẹo do Nhật Lịch mang đến, có thể tìm được lối vào trong tranh. Như vậy, khả năng cao là lối đi ấy đã bị xóa sổ rồi."
Giản Nhất Nhất nghiêm túc bổ sung thêm: "Anh đã nói, nếu bị thứ kia nhìn chăm chú vào, người ta đều sẽ trải qua buông xuống... Tiểu Trạch, thế trong quá trình anh bị nó nhìn chăm chú như vậy, anh có cảm giác không thoải mái hay không?"