TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 193: Người Như Thế Vốn Không Có Cơ Hội Bị Ăn Mòn!!!

"Ví dụ như Tiểu cực khổ nữ sĩ, theo tình huống bình thường, tin tức cô thu hoạch được thông qua khứu giác phóng viên sẽ không chuẩn xác như vậy."

Mọi người một mực chăm chú lắng nghe, không hề có ý định cắt ngang quá trình Giản Nhất Nhất nói chuyện.

Giản Nhất Nhất nói đến đây lại chỉ về phía phối phương: "Vận khí của Tiểu Trạch thật không tệ, tuy không phải cứ chiếm được phối phương chức nghiệp là có thể lập tức mở ra chức nghiệp thứ hai, nhưng ít nhất là sau khi đạt được nó, chỉ cần dựa theo nội dung được ghi trên phối phương đi sưu tầm đồ vật, cùng với hoàn thành những hành vi đặc biệt được yêu cầu trên đó, là có thể kích hoạt chức năng trong thời kỳ Nhật Lịch ngủ đông."

Gã vẫn còn nhớ thời điểm mình thu được chức nghiệp thứ hai, trong phối phương có nêu lên một vài yêu cầu rất kỳ quái.

Cũng may, gã đều hoàn thành được.

Lam Úc vẫn luôn cho rằng, phương thức Giản Nhất Nhất thu hoạch chức nghiệp thứ hai cũng giống như mình, là chiến thắng lời thì thầm...

Bởi vậy, gã vẫn luôn thắc mắc rằng vì sao Giản Nhất Nhất lại có thể nghe được lời thì thầm?

Người như Giản Nhất Nhất, một người có thể dùng rất nhiều bổ ngữ chỉ để tạo thành một câu miêu tả dài dòng—— một người đàn ông nói nhiều, chuyên lo chuyện của người khác, mang phong cách một bà mẹ thiện lương dịu dàng theo hình tượng Asahi [1] của Nhật.

[1] : Asahi trong tiếng Nhật có nghĩa là mặt trời mọc, nhưng nó cũng được dùng để chỉ một người rất dịu dàng, luôn tràn đầy sức sống.

Người như vậy, khẳng định là không thể tìm được một chút bóng mờ gì đó trong lòng, nhưng lại không phải viên ngọc thô tuyệt đối chất phác, càng giống như một người đã chứng kiến hết thảy hắc ám bên ngoài nhưng vẫn có thể xử sự ngay thẳng quang minh.

Người như thế vốn không có cơ hội bị ăn mòn.

Tới hiện giờ, cuối cùng Lam Úc đã hiểu được, đúng là Giản Nhất Nhất chưa từng bị Nhật Lịch ăn mòn thật.

Bởi vì chức nghiệp thứ hai của đối phương là trực tiếp đánh ra.

Ánh mắt Cố An Tuân lập tức mang theo vài phần nóng bỏng: "Hiện giờ chúng ta đang bị Tần Trạch điều khiển ư?"

Đây đã không còn là bí mật nữa rồi. Bởi vì thái độ của Lam Úc cùng với Giản Nhất Nhất ở thời điểm bọn họ nhìn thấy Bó Đuốc Chí Ám rơi xuống, lại đến khi bó đuốc nọ bỗng nhiên biến mất, đã đủ để nói lên hết thảy rồi.

Cho nên về sau, hai người ấy không hề giấu giếm nữa.

Lam Úc nói: "Đúng vậy, về bản chất, lần mộ binh này là thành viên trong tổ chúng ta phạm huý."

Lại nói, ngay từ đầu, trong lòng Lê Lộ vẫn luôn chia Giản Nhất Nhất cùng với Tần Trạch vào chung một đội ngũ, thậm chí theo cô ấy suy nghĩ, đúng là hình tượng của Giản Nhất Nhất rất cao lớn, nhưng Tần Trạch còn cao lớn hơn.

Hiện giờ, cô ấy biết được Tần Trạch phạm huý, lại còn thu hoạch được chí bảo, chẳng hiểu sao bỗng nhiên cô ấy lại cảm nhận được một chút vinh dự không thể nói rõ ra.

...

...

Tần Trạch bên này cũng không biết bốn người bọn họ đang thảo luận chuyện gì.

Còn trong mắt bốn người bọn họ, phối phương chức nghiệp kia lại biến mất rất nhanh. Điều này cho thấy phối phương kia đã bị Tần Trạch nhặt đi rồi, cũng giống như bó đuốc lúc trước vậy.

Trên thực tế, phối phương thuộc loại đạo cụ đặc thù, loại đạo cụ này có thể "Vô hạn mang theo", không chiếm dụng bất cứ ô vuông nào cả.

Tần Trạch nhìn thoáng qua phối phương.

"Người nuôi tằm, thoạt nhìn loại chức nghiệp này thuộc về hệ triệu hồi nào đó thì đó."

"Đây chính là phương pháp mở ra chức nghiệp thứ hai ư?"

【 nếu người nắm giữ muốn mở thêm chức nghiệp người nuôi tằm, cần sưu tầm đầy đủ vật phẩm cũng như thỏa mãn hành vi bên dưới. Hơn nữa, trước khi thu hoạch chức nghiệp, nên cất thật kỹ phối phương này. 】

Tần Trạch vừa đọc nội dung của đoạn thứ nhất trong phối phương.

"Xem ra bản thân phối phương này chính là một trong những vật phẩm mấu chốt. Điều đó cũng khiến cho phối phương không thể bị người khác phục chế."

Sưu tầm vật phẩm đặc thù, hoàn thành hành vi xu hợp hoặc là phạm huý riêng biệt, đây là nội dung tiếp theo bên trong phối phương.

Nhưng nếu không có bản thân phối phương, dù tiết lộ những nội dung này cho người khác, dù đối phương có thể hoàn mỹ thỏa mãn những tiêu chuẩn trong này, cũng không thể trở thành người nuôi tằm được.

"Nói cách khác, món đồ chơi này là một phần duy nhất."

Dựa theo ý nghĩa trên mặt chữ, có vẻ như người nuôi tằm này thuộc hệ triệu hồi, nhưng Tần Trạch cũng không dám xác định suy đoán của mình có đúng hay không.

Ví dụ như khôi lỗi tơ tằm, rốt cuộc chúng có được coi là năng lực của người nuôi tằm hay không?

Phải biết rằng Lam Úc vốn là tội phạm, nhưng năng lực của Lam Úc lại có thể so sánh với cảnh sát, bởi vì gã có thể đi tìm nguồn gốc phạm tội.

Cho nên sau khi được lịch cũ hoá, khái niệm ban đầu của rất nhiều loại nghề nghiệp đều bị lật đổ cả.

"Nhưng có vẻ như chức nghiệp này chẳng gợi lên được chút hứng thú gì cho ta, cũng không biết có thể chuyển phối phương này vào chợ của người lịch cũ... dùng nó đổi lấy thứ có giá trị cao hay không."

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên Tần Trạch nghĩ đến một điểm khác.

Tuần này Kiều Vi chuyển cho hắn 150 ngàn tệ, đồng thời lại đưa qua cả danh thiếp của Âu Dã Tử, đây có được tính là chuẩn bị cả hai phương án hay không?

Khẳng định là 150 ngàn không đủ để trả phí dụng "Chú kiếm" của Âu Dã Tử, nhưng nếu trong một tuần này, hắn thông qua mộ binh đạt được chí bảo, chẳng phải đã có lợi thế giao dịch cùng Âu Dã Tử rồi?

Người nuôi tằm rất tốt, nhưng trên thực tế, tính ỷ lại của lao động thời vụ vào chức nghiệp thứ hai lại vô cùng thấp.

Tần Trạch nguyện ý dùng thứ này để đổi lấy vật phẩm khác càng thích hợp với mình hơn. Nhưng cũng có khả năng giá trị thực tế của món đồ chơi này càng cao hơn những gì hắn suy nghĩ, còn cụ thể ra sao, phải chờ đến lúc rời khỏi thế giới lịch cũ, lại đi hỏi tổ trưởng khắc biết.

Tần Trạch thu lại suy nghĩ, chuẩn bị tiến vào cửa ải tiếp theo.

Tầng thứ tám, cũng là tầng cao nhất của Tháp Tằm.

Ở thời điểm hoàn cảnh xung quanh bắt đầu chuyển thành ảm đạm—— Trái tim Cố An Tuân bắt đầu nhảy lên dồn dập.

Gã có dự cảm kết quả xu hợp sẽ lập tức lộ ra ngay tại khoảnh khắc này.

Nghĩa là gã sắp gặp lại Kiều Vi rồi.

Nhưng ngoại trừ chờ mong, kỳ thực trong lòng gã càng có nhiều hơn một loại cảm xúc mất mát.