Tần Trạch gia nhập vào nhóm tán gẫu: "Đại minh tinh không sợ bị ảnh hưởng hả?"
Lam Úc nhìn thấy người vừa lên tiếng là Tần Trạch, chứ không phải hai cô gái đang ríu ra ríu rít là Lạc Thư và Lâm An kia, mới trả lời rõ ràng: "Lần này tôi là bên chiếm lý. Tôi đã sớm nói rõ với Dương Phán kia rồi. Sự kiện lần này chính là dùng danh nghĩa yêu đương để làm một lần hợp tác buôn bán."
"Trên thực tế, nếu cô ta không làm gì cả, thì cô ta sẽ là bên được lợi, giá trị con người cũng sẽ được đề cao. Nhưng cô ta lại lựa chọn tiếp tục cọ nhiệt độ, "
"Hơn nữa, anh đã xem nhẹ trình độ não tàn và sức chiến đấu của nhóm fans nhà tôi rồi. Sự kiện lần này, nhìn thì thấy ghê gớm lắm nhưng trên thực tế, tôi chẳng cần phải làm gì cả, toàn bộ những chuyện như khống chế bình luận, di chuyển đề tài, bôi đen người đối diện, tố cáo, khai quật tai tiếng của Dương Phán… bọn họ đều biết làm cả."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh thôi loại hành vi dàn cảnh ăn vạ ngu ngốc của Dương Phán này sẽ làm cho cô ta mất điểm thậm chí là tan biến trong mắt mọi người."
Kỳ thật, Giản Nhất Nhất cũng đang nhìn lén màn hình, và nhanh chóng phát hiện ra, Tiểu Ngọc trả lời câu hỏi của Tần Trạch thật là nghiêm túc nha. Thậm chí lần này, trình độ nói nhiều của đối phương còn tương đương với gã luôn.
Tần Trạch tấm tắc lấy làm kỳ, đúng là không hiểu hắn phương thức tư duy của vòng tròn người hâm mộ, nhưng hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị, hóa ra hành vi xu hợp của người khác cũng rất hay ho.
Tần Trạch thoát nhóm tán gẫu, tuy ngày hôm nay của hắn không bận rộn như ngày hôm qua nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần đi xử lý.
Ví dụ như tìm kiếm Âu Dã Tử, hoặc là nghĩ biện pháp đổi "Người nuôi tằm" thành thứ mà mình cần.
Cùng với hắn nên làm như thế nào để làm cho hành vi xu hợp "Hợp tán tài" của Nhật Lịch hôm nay, sinh ra giá trị lớn nhất.
Kết hợp với những gì từng trải qua lúc trước, Tần Trạch đã có ý tưởng rồi.
Hắn mở Nhật Lịch ra.
Về xu hợp, hắn lập tức hướng sự chú ý của mình vào tán tài.
Phạm huý là kỵ đánh bạc, bởi vậy trong tư tưởng ban đầu, Tần Trạch cho rằng đánh bạc đương nhiên sẽ phát động tán tài.
Nghĩa là trên thực tế, lần hợp kỵ này hoàn mỹ bổ sung cho nhau.
Nhưng về sau đó, bỗng nhiên hắn lại ý thức được một chuyện——bản thân vốn không thích đánh bạc, lại càng không thích thua tiền.
Nếu chỉ vì thực hiện hành vi này mà hắn ném bỏ nhiệt tình yêu thương cuộc sống, như vậy hiệu quả xu hợp cũng sẽ suy giảm cực lớn.
Tới cuối cùng, Tần Trạch không lựa chọn đánh bạc để thua tiền nữa, suy cho cùng—— Lỡ như hắn đánh bạc mà không tán tài thì sao? Lỡ như hắn là Tần Đao Tử (Đổ Thần), từ hai mươi đồng ban đầu, trực tiếp thắng đến 37 triệu thì sao?
Hơn nữa, hắn còn chẳng thể xác định được chuyện thua tiền kia có được tính là tán tài hay không.
Nghĩ như vậy, Tần Trạch quyết định đổi phương thức tán tài.
"Bình thường, tán tài theo nghĩa hẹp đều là cầm tiền đi làm từ thiện."
Trên thực tế, ở thời điểm hiện tại, trên ứng dụng di động có khá nhiều loại gây quỹ, cũng có không ít tổ chức từ thiện có thể quyên góp tiền.
Nhưng Tần Trạch lại khó có thể phân biệt được tính thực giả bên trong những loại tổ chức này, cùng với tính thực giả của những người đang chờ đợi được trợ giúp kia.
Suy cho cùng, gần như mỗi ngày, những vụ việc như lừa đảo, sáng lập nên một tổ chức quyên góp từ thiện giả, những người bệnh giả, để lôi kéo sự đồng cảm và thương hại của mọi người, đều phát sinh.
Đến đây, trong lòng Tần Trạch đã nhanh chóng đưa ra phán đoán.
...
...
Bệnh viện tâm thần số bốn thành phố Lâm Tương.
Trẻ mồ côi, người già, người bệnh đều là đối tượng dễ dàng để thực hiện tán tài, nhưng xuất phát từ lòng "Nhiệt tình yêu thương", Tần Trạch đã quyết định lựa chọn bệnh viện tâm thần.
Theo hắn suy nghĩ, ở một nơi tràn đầy những chuyện linh dị, cũng như những quy tắc quỷ dị cứ từng giây từng phút đều thông qua hình thức Nhật Lịch để từng chút từng chút một xâm lấn hiện thực như thành phố Lâm Tương, chưa biết chừng, sẽ có người bởi vì sở hữu Nhật Lịch mà gặp được những hiện tượng siêu hiện thực, không thể hiểu được, hoặc là chạm trán với điều gì đó cực kỳ khủng bố, cuối cùng đã bị ép cho phát điên.
Vì vậy, hắn quyết định dùng 100 ngàn trong số 150 ngàn mình nhận được, quyên tặng cho một người bệnh nào đó, khiến cho cuộc sống bên trong bệnh viện tâm thần của đối phương trở nên thoải mái, vui vẻ hơn một chút.
Đương nhiên, để gặp được loại người bệnh này cũng không phải một chuyện dễ dàng, cũng may, hình thức bên ngoài của "Công ty" cũng là một tổ chức thuộc chính phủ, quyền lực không nhỏ.
Dưới thao tác của Giản Nhất Nhất, các bác sĩ bên phía bệnh viện tâm thần đã nhanh chóng dàn xếp, điều một nhân viên công tác cùng đi với Tần Trạch, lần lượt gặp gỡ những người bệnh trong này.
Người bệnh đầu tiên luôn ồn ào nói rằng nước Mỹ sẽ hủy diệt thế giới, còn cho rằng mình là thích khách đến từ tương lai, muốn ngăn cản một hồi âm mưu.
Tần Trạch nói chuyện cùng đối phương vài câu. Hắn vô cùng nghiêm túc đóng vai "Người kết nối" một phen, thậm chí còn cùng đối phương nghiêm túc xây dựng nên một kế hoạch ám sát tổng thống hợp lý.
Người bệnh nọ kích động không thôi, lập tức cầm lấy tay Tần Trạch, nước mắt giàn giụa nói: "Tôi đã biết mà, tổ chức sẽ không quên tôi. Rốt cuộc tôi cũng đợi được anh rồi! Ngày mai tôi sẽ triển khai kế hoạch này! Đi xe đạp đi nước Mỹ! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Tần Trạch dùng một loại ánh mắt "Anh hãy cố gắng lên" để khích lệ đối phương một phen, sau đó hắn lại đi gặp người bệnh tâm thần kế tiếp.
Điều này làm trong đầu bác sĩ hộ tống không khỏi hiện lên một suy nghĩ, có phải vị Tần tiên sinh này cũng nên đi làm thủ tục nhập viện hay không?
Bệnh nhân thứ hai mắc bệnh tâm thần điển hình—— cảm xúc phấn khởi, cáu gắt, dễ cười, dễ khóc.
Cảm xúc chuyển biến cực kỳ nhanh chóng, bởi vậy Tần Trạch chỉ hàn huyên được với đối phương vài câu, người này đã bị kéo đi tiêm thuốc an thần rồi.
Người thứ ba, thứ tư, thứ năm... Đều là người có chướng ngại thật lớn về mặt nhận thức.
Nói cách khác, đúng là toàn bộ những người bệnh này đều đáng để trợ giúp.
Nhưng Tần Trạch vẫn chưa đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Bởi vì thời gian có hạn, hắn quyết định sau khi gặp xong bảy người bệnh nọ mới chọn ra một người làm mình cảm thấy thuận mắt nhất.