TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 212: Phù Giai!

"Người thứ sáu... Ừm, không biết đứa nhỏ này lại chạy đi đâu rồi. Hình như nhóc con này có tật nghiện trộm cắp, nó luôn lén lút trộm một vài thứ kỳ kỳ quái quái trở về."

"Hơn nữa, không cần biết chúng tôi tìm kiếm nó như thế nào, tra camera giám sát gắt gao ra sao, cũng không biết nhóc con ấy đã biến mất theo đường nào."

"Đứa nhỏ ấy luôn có thể trở về một cách kỳ lạ, không sao hiểu nổi. Lần này nó lại không có mặt trong viện, không biết đã chạy đi đâu rồi, nếu không chúng ta đi gặp bệnh nhân thứ bảy trước?"

Camera giám sát trong bệnh viện không được lắp ở quá nhiều khu vực, nhưng khẳng định là có thể phủ kín được mấy con đường tắt chạy ra ngoài. Nói cách khác, trừ phi đối phương có thể thuấn di, nếu không nhất định sẽ đi ngang qua đoạn mấy đường tắt kia.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mỗi lần bệnh nhân số sáu biến mất, bọn họ đều không thể tìm được bất cứ dấu vết này từ camera giám sát

Mỗi một lần bệnh nhân số sáu trở về cũng vậy.

Điều này làm cho nhóm bác sĩ đau đầu không thôi. Hơn nữa, sau những lần biến mất kỳ lạ này, số sáu cũng thường xuyên sẽ mang về một chút vài thứ gì đó.

Theo quan điểm của nhóm bác sĩ, không cần phải nghi ngờ gì nữa, mấy thứ vốn không thuộc về số sáu, cũng không thuộc về bệnh viện kia, đều là do cậu bé lấy trộm.

Điều này cũng khiến nhóm bác sĩ đau đầu không thôi, cũng đã nghiêm khắc răn dạy cậu bé không chỉ một lần.

Nhưng thú vị chính là, chưa bao giờ thấy người bị mất đến hỏi những thứ số sáu từng trộm tới.

Hơn nữa mấy thứ này đều vô cùng kỳ quái.

Có một đôi bao tay vô cùng kỳ quái có khảm bảo thạch bên trên, có cây gậy mang đến cảm giác khoa học kỹ thuật mười phần, thậm chí còn có một tấm chắn cực kỳ nặng nề.

Hình vẽ trên tấm chắn nọ giống hệt tấm chắn của một vị nữ đội trưởng xinh đẹp, anh hùng siêu cấp trên phim ảnh.

Chưa hết, trong đống đồ này còn có chủy thủ, một thanh chủy thủ ba lưỡi, cả quần lót với hoa văn kỳ dị … vân vân.

Bác sĩ kể đủ loại tình huống của bệnh nhân số sáu cho Tần Trạch nghe.

Tần Trạch nghe xong cũng thấy kinh ngạc không thôi. Bên cạnh đó, hắn tin tưởng đây chính là người mình phải giúp trợ.

Tán tài trên người cá nhân này, chắc chắn là hiệu quả xu hợp sẽ tốt lắm.

Nhưng đáng tiếc, bệnh nhân số sáu không có ở nơi này.

Tần Trạch chỉ có thể đi gặp bệnh nhân số bảy.

Bệnh nhân số bảy thích bắt chước động vật, ở thời điểm người này nhìn thấy Tần Trạch, đối tượng mô phỏng của gã chính là một con khỉ.

Vậy là trong quá trình nói chuyện phiếm cùng Tần Trạch, số bảy luôn trong tư thế nhe răng trợn mắt, vò đầu bứt tai.

Tần Trạch lựa chọn đưa cho số bảy một quả chuối tiêu. Số bảy hưng phấn không thôi, vừa bóc vỏ là cắn hai miếng nuốt xuống luôn rồi.

Mãi cho đến cuối cùng, số bảy cũng không lựa chọn quay trở lại làm người, vẫn một mực đóng vai con khỉ.

Nhưng ngay sau khi Tần Trạch gặp xong số bảy, số sáu lại xuất hiện.

"Tôi đói đói đói đói đói! Tôi đói quá nha nha nha nha nha!"

Số sáu là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, còn đang vỡ giọng khiến cho lời nói của cậu bé có chút ồm ồm như vịt đực.

"Ai, nhóc con này đã trở lại rồi. Đi thôi, tôi đưa anh đi qua gặp gỡ cậu bé."

Tần Trạch hỏi: "Mỗi lần cậu bé này trở về, nó đều kêu đói ầm ĩ vậy sao?"

"Đúng vậy, giờ giấc ăn uống của nhóc con này rất vô kỷ luật, lượng cơm ăn lúc cao lúc thấp. Có đôi khi rõ ràng vừa ăn xong cơm trưa được một giờ, nó đã bắt đầu than thở kêu đói bụng rồi." Hiển nhiên bác sĩ vô cùng đau đầu với số sáu.

Tần Trạch hỏi thêm: "Cậu bé tên là gì?"

"Phù Giai."

"Họ Phù hiếm thấy thật, ba mẹ của cậu bé này đâu rồi?"

"Ba mẹ ư? Lúc trước đứa nhỏ này nghiện internet, được ba mẹ nó đưa đến một nơi nào đó cai nghiện, sau đó bị điện giật xảy ra vấn đề, vì thế lại được đưa đến nơi này. Từ sau khi nó đi vào nơi đây, dù hàng tháng ba mẹ nó vẫn trả đủ tiền viện phí, nhưng bọn họ lại mặc kệ đứa nhỏ này." Bác sĩ nói tới đây, chợt thở dài một tiếng: "Ai, những ví dụ như vậy quá nhiều, chúng tôi là người rõ ràng nhất về sự đau đớn mà điện mang lại cho con người. Trong bệnh viện chúng tôi cũng có phòng điện liệu, nhưng bản thân chúng tôi đều cẩn trọng khi sử dụng chúng."

"Cũng không biết những bậc làm cha làm mẹ kia nghĩ như thế nào."

Tần Trạch cảm thấy điều này rất dễ lý giải, bởi vì những người nọ cho rằng, trẻ nhỏ "Nghiện internet" là có hại.

Nói chính xác hơn, bọn họ vốn suy nghĩ rằng, quá trình giáo dục cùng với sự quan tâm của bản thân với đứa nhỏ tuyệt đối không có vấn đề, sở dĩ con cái của họ không tốt, tuyệt đối… hoàn toàn… chắc chắn đều do vấn đề "Nghiện internet".

Nếu đứa nhỏ kia không phát triển thành hình dạng mà bọn họ mong muốn, thì chích điện để nó trở thành dáng vẻ mà mình chờ mong.

Đương nhiên, loại vấn đề này đã hấp dẫn được không ít sự chú ý và thảo luận của mọi người.

Tần Trạch vốn không thèm để ý đến ý đến những chuyện này, thứ hắn để ý tới chính là, Phù Giai kia đã làm như thế nào để rời khỏi bệnh viện cũng như trộm đồ mang về.

...

...

Dưới ánh đèn chân không bên trong phòng khách của bệnh viện, Phù Giai đang ngồi xổm trên ghế, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn về phía Tần Trạch.

Năm nay cậu bé mới mười lăm tuổi, mái tóc trên đầu có màu vàng, không mặc quần áo bệnh nhân.

Khuôn mặt gầy yếu, so với tỷ lệ ngũ quan bình thường, đôi mắt của cậu bé hơi lớn một chút, khiến cho lúc cậu bé trừng lớn đôi mắt nhìn người khác, sẽ làm người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Tần Trạch cười nói: "Chào em, anh tên là Tần Trạch, anh đã nói trước với bác sĩ, chọn một căn phòng không có camera giám sát."

"Ừm. Sau đó thì sao?" Phù Giai không hề thay đổi tư thế, máy móc mở miệng hỏi.

"Em không cần giữ thái độ đề phòng với anh, đương nhiên, anh cũng không can thiệp vào chuyện của em, anh chỉ tới để tặng tiền cho em thôi."

Phù Giai sửng sốt, con mắt trừng càng lớn hơn: "Hả? Tặng tiền?"

"Đúng vậy, món tiền này em có thể tự do chi dùng, bên trong có 100 ngàn tệ. Có lẽ về sau vẫn còn nữa."

Nếu ta còn có thể quét đến "Tán tài", Tần Trạch thầm nói trong lòng.