Phù Giai không nghiêng đầu nữa, chợt mở miệng hỏi: "Anh là người được ba mẹ tôi phái tới?"
"Bệnh thần kinh. Anh vốn không quen biết ba mẹ em, nhưng có nghe nói một chút về những chuyện bọn họ từng làm với em, người như vậy, nếu anh liếc mắt nhìn bọn họ nhiều hơn một cái cũng là không tôn trọng chính mình."
Lời nói này chẳng những không làm cho Phù Giai tức giận, ngược lại còn khiến cậu bé cảm thấy rất thú vị: "Vậy vì sao anh lại tới tặng tiền cho tôi? Đây chính là 100 ngàn tệ đó, anh nhiều tiền quá nên muốn đi đốt hả?"
"Bởi vì tôi biết, cậu khác với những người bệnh ở nơi này. Về phần tôi nói cậu khác bọn họ là ám chỉ điều gì, hẳn là tự bản thân cậu đã biết rõ rồi."
Kỳ thật Tần Trạch cũng không có trăm phần trăm nắm chắc, nhưng nhìn thấy một giây kinh ngạc rõ ràng hiện lên trên gương mặt của Phù Giai, hắn tin tưởng mình đã đoán đúng rồi.
Phù Giai lập tức trở nên cảnh giác: "Anh... anh muốn làm gì?"
"Tôi chẳng muốn làm gì cả. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đến tặng tiền mà thôi. Nhưng tôi cần cậu phải nhớ kỹ tên của tôi, nhớ kỹ con người của tôi. Tôi tên là Tần Trạch." Tần Trạch dừng lại một chút sau đó còn nói thêm: "Tôi vô cùng thích kết giao bạn bè với những người đặc thù giống như tôi, là kết giao bạn bè theo ý nghĩa chân chính của nó vậy."
"Chung quy lại, khi trong cuộc sống của chúng ta xuất hiện hợp kỵ, không ai có thể cam đoan rằng bản thân mình hoàn toàn không cần sự trợ giúp. Cả cậu cũng vậy, sẽ có một ngày cậu cần sự trợ giúp, và tôi có thể trợ giúp cậu. Hôm nay tôi xuất hiện tại nơi này, là vận khí của cậu."
"Ít nhất là tôi sẽ không làm hại cậu."
Lời này không nói trắng ra, nhưng cũng chẳng giấu giấu giếm giếm gì, quả thật Phù Giai vừa nghe đã hiểu.
"Đây là hành vi đặc thù trong ngày hôm nay của anh sao? Hóa ra... Không phải chỉ một mình tôi đặc thù!"
Phù Giai đã đoán được đáp án chính xác, sau khi cậu bé cảm nhận được thiện ý từ trong lời nói của Tần Trạch, trong lòng không còn sợ hãi nữa, ngược lại, cậu bé bắt đầu trở nên hưng phấn.
Tần Trạch cười cười gật đầu, sau đó đứng lên: "Tôi sẽ không hỏi chức nghiệp của cậu, cũng không hỏi cậu đã làm như thế nào để rời khỏi bệnh viện, nhưng mong cậu nhớ kỹ, đừng làm ra những chuyện gây thương tổn cho người khác."
"Tiền này cậu có thể cầm đi mua truyện tranh, mua máy tính, mua máy chơi game, mua đồ ăn, có vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi. Đương nhiên, ngày thường tôi sẽ không chủ động tới tìm cậu. Cuộc sống của cậu sẽ không xuất hiện bất cứ biến hóa gì bởi vì tôi. Tôi cũng sẽ không yêu cầu cậu phải làm chuyện gì."
Hóa ra loại chuyện người ta thường nói… miếng bánh từ trên trời rơi xuống là hoàn toàn có thật?
Phù Giai nhìn tấm chi phiếu trên bàn, lại nhìn bóng dáng Tần Trạch vừa rời đi, cậu bé không khỏi đưa tay vỗ vỗ lên mặt mình, để tin tưởng loại chuyện này thực sự không phải là mộng.
Phải biết rằng đối với đại đa số những người bình thường, 100 ngàn tệ tuyệt đối không phải một khoản tài phú nhỏ.
Bỗng nhiên cậu bé lên tiếng gọi Tần Trạch lại: "Tần tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết, anh thích nhất là hoạt hình, điện ảnh, hoặc là trò chơi nào hay không?"
Tần Trạch ngừng lại, đây xem như thù lao sau khi xu hợp? Nhưng vì sao Phù Giai lại muốn hỏi vấn đề này?
Lại nói, dựa vào đoạn đối thoại lúc trước, hắn đã tin tưởng Phù Giai là một người lịch cũ ẩn giấu bên trong bệnh viện tâm thần rồi, hơn nữa, khả năng cao là lịch cũ của cậu bé không thay đổi thành màu đen, chỉ tạm thời không biết chức nghiệp của cậu bé là gì thôi.
Nhưng Tần Trạch không muốn hỏi nhiều, hắn chỉ muốn âm thầm hưởng thụ loại cảm giác vui vẻ khi có thể trợ giúp người khác mà thôi. Hơn nữa, loại cảm giác vui vẻ này sẽ ảnh hưởng tới trình độ đánh giá xu hợp cuối cùng.
Nhưng lúc này, nghe được câu hỏi của Phù Giai, trong lòng Tần Trạch chợt sinh ra một chút tò mò, hắn xoay người lại hỏi: "Làm sao vậy? Cậu định tặng tôi vé xem phim hả? Hay là đĩa CD trò chơi? Hoặc là sản phẩm, hàng hóa liên quan đến phim hoạt hình?"
Phù Giai suy nghĩ một lát mới đáp: "Anh cứ nói cho tôi biết trước đi. Nói thật, với tôi con số 100 ngàn tệ này thực sự quá nhiều, tuy anh đang … Tiến hành một loại hành vi nào đó có lợi cho bản thân mình, mà tôi cũng đang rất cần một khoản tiền, cho nên... Nói gì thì nói, tôi cũng phải báo đáp anh một chút chứ?"
Tần Trạch im lặng đánh giá Phù Giai vài lần.
Hắn có thể cảm nhận được, có lẽ xu hợp lần này không chỉ mang đến buff xu hợp đơn thuần, mà khoản báo đáp bản thân này cũng là một trong số những bộ phận quan trọng cấu tạo nên khen thưởng của xu hợp.
Nghĩ vậy, nhưng hắn không hỏi sâu hơn, bởi vì có vẻ như Phù Giai kia không quá nguyện ý nói tỉ mỉ.
Tần Trạch nói: "Đàn ông nào cũng thích cơ giáp, tôi cũng vậy. Tôi thích ngắm Gundam. Nếu có thể, cậu hãy tặng tôi một bức tượng mô hình."
Phù Giai gật gật đầu: "Gundam sao? Được, tôi đã biết rồi, tôi không biết mình sẽ mang đến cho anh cái gì, nhưng khẳng định là đáng giá hơn một bức tượng mô hình!"
Lời này đã làm Tần Trạch càng tò mò hơn về năng lực của Phù Giai. Nhưng hắn cần biểu hiện ra một loại tư thế kiểu như, không cần biết cậu sở hữu loại chức nghiệp gì, tôi cũng không để ý, hơn nữa, tôi chẳng ham mấy thứ mà cậu vừa nói đâu.
Cho nên cuối cùng, Tần Trạch chỉ cười cười rồi rời khỏi bệnh viện.
...
...
Trong phòng bệnh của Phù Giai.
Phù Giai nhìn tấm chi phiếu trong tay, phía mặt trái tờ giấy này có ghi phương thức liên lạc của Tần Trạch.
Cậu bé vô cùng vui vẻ, ngay lúc này đã nghĩ đến chuyện đi ra ngoài tiêu xài một phen rồi. Nhưng là một người bệnh, cậu bé không thể tự tiện rời khỏi nơi này.
Đương nhiên, Phù Giai cũng không cần người ta cho phép mình rời đi, cậu bé có phương thức của riêng mình.
Phù Giai lập tức nhét tấm chi phiếu vào trong túi tiền, sau đó gọi bệnh nhân số 11 tới, đây là một người bệnh không hề mở miệng nói chuyện. Nói chính xác hơn, chức năng ngôn ngữ của đối phương vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bởi vì trong quá khứ người này đã chịu một loại kích thích tinh thần gì đó cực kỳ nghiêm trọng, khiến đối phương không dám mở miệng nói chuyện nữa.
Ngày thường, bệnh nhân số 11 đều dùng động tác tay trao đổi với những người khác.