TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 215: Tiểu Thi Và Phù Giai!

Cô có gì nói đấy, rất nhanh đã làm cho người bệnh tâm thần kia bánh ít đi, bánh quy lại.

Lại nói về bản chất, hai người bọn họ đều là người đơn thuần, không có tâm cơ gì.

Phải biết rằng từ sau lần gặp được Tần Trạch, Nhật Lịch của Tiểu Thi vẫn có màu xám. Nhưng sau đó không lâu, nhờ vào những lời nói của Tần Trạch, màu xám trên Nhật Lịch của cô ấy đã biến mất.

Tiểu Thi từng tiếp xúc qua không ít những người đàn ông muôn hình muôn vẻ, và trong mắt cô ấy, đại đa số bọn họ đều là hữu danh vô thực, trong đầu chỉ có duy nhất một loại suy nghĩ đó là sắc đẹp mà thôi.

Nhưng trong ngày quốc tế thiếu nhi kia, cô ấy đã gặp được người đàn ông có thể chống cự lại vẻ mị hoặc của mình, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện về nhà chăm lo cho vợ con.

Cũng gặp được Tần Trạch, một nhân viên thuộc tổ chức chính phủ.

Tuy vẻ mặt của Tần Trạch vô cùng nghiêm túc, nhưng biểu hiện của hắn trong suốt quá trình thẩm vấn đều lộ ra vô vàn thiện ý.

Điểm quan trọng là thiên tính của Tiểu Thi đối với thế giới này, vẫn một mực là nhiệt tình yêu thương, khiến cho Nhật Lịch của cô ấy không hề tiến thêm một bước biến thành màu đen.

Vài ngày sau đó, Tiểu Thi vẫn đi dụ dỗ đàn ông như trước.

Không còn cách nào khác, cô ấy muốn hiểu biết sâu hơn về Nhật Lịch, muốn đạt được một chút lực lượng cho mình, nhưng từ sau khi bị cố định bởi chức nghiệp lịch cũ gái đứng đường này, nếu cô ấy muốn đạt được càng nhiều chức năng hơn, cũng chỉ có thể xu hợp và thể nghiệm chức nghiệp của chính mình thôi.

Thậm chí ngay cả xu hợp, cô ấy cũng sẽ thường xuyên quét ra một vài loại thuật ngữ dành riêng cho gái đứng đường, cuộc sống hàng ngày giống hệt nữ chủ trong tiểu thuyết.

Kỳ thật cô ấy hoàn toàn không thích như vậy, cũng không biết có phải trong tương lai mình vẫn phải sống một cuộc đồi như vậy hay không.

Rõ ràng nỗi đau về những gì bản thân từng trải qua trong lòng cô ấy đã tiêu tan rồi, nhưng một tầng màu xám trên Nhật Lịch kia vẫn không chịu biến mất.

Mãi cho đến ngày 4 tháng 6, cũng chính là ngày hôm qua, cô ấy nhận được một tin ngắn đến từ Tần Trạch, nội dung như sau:

"Rất nhiều thứ xinh đẹp đều sinh trưởng bên trong bùn lầy. Gái đứng đường hoàn toàn không phải chức nghiệp vĩnh viễn của cô, hướng lên trên đi, cô sẽ trở thành gái hồng lâu, đến lúc đó, cô sẽ không cần phải chịu đựng cực khổ như hiện giờ nữa. Tôi tin tưởng Nhật Lịch sẽ thiện ý đáp lại mỗi một con người luôn đối xử tử tế với cuộc sống. Có lẽ ban đầu chức nghiệp này đại diện cho đọa lạc, nhưng về sau nó sẽ càng ngày càng trở nên thánh khiết. Tôi tin tưởng ở phía trên gái hồng lâu, còn có chức nghiệp càng thích hợp với cô hơn. Tôi tin tưởng lấy tư chất của cô, không cần đợi đến bảy năm, cô sẽ hoàn toàn thoát thai hoán cốt. Chúc cô sớm ngày tấn chức, chớ từ bỏ hi vọng."

Tin nhắn này đã mang đến vô hạn hi vọng vào cuộc sống cho Tiểu Thi.

Rõ ràng ở thời điểm bị gã đàn ông kia ức hiếp, cô cũng không hề rơi lệ, nhưng ngay lúc đọc được tin nhắn này của Tần Trạch, cô lại khóc không thành tiếng.

Từng có một dạo, bởi vì cực khổ do Nhật Lịch mang đến, cùng với chức nghiệp trái với đạo đức đại chúng là "Gái đứng đường" này mà trong lòng Tiểu Thi vô cùng khổ sở.

Cô từng nghĩ rằng bản thân sẽ vĩnh viễn phải sống như vậy, nhưng tin nhắn này của Tần Trạch đã làm cô ý thức được rằng, một con đàn bà dơ bẩn như mình cũng có hi vọng lột xác.

Bởi vậy, ôm hy vọng tăng cấp chức nghiệp hoàn thành "Thoát thai hoán cốt", Tiểu Thi lại thường xuyên thường lui tới một vài nơi có liên quan đến chức nghiệp của mình.

Ví dụ như lúc này, cô đã gặp được Phù Giai nghi ngờ là một thiếu niên tuổi còn trẻ đã muốn đi trải nghiệm phong tình của các chị lớn.

Nhưng sau khi trò chuyện thân quen rồi, Tiểu Thi mới biết hòa ra Phù Giai là một người bệnh, và cậu ấy lén lút chuồn ra ngoài này chơi.

Mục đích đi rút tiền cũng chỉ vì muốn ăn một bữa ngon và trải nghiệm một vài thứ không thể có được ở bên trong bệnh viện tâm thần.

Hóa ra, ban đầu cậu ấy vốn không có ý định đi tìm phụ nữ.

Lúc này, hai người bọn họ đang ngồi trong một quán cơm bình dân, cơm no rượu say, Phù Giai vuốt cái bụng tròn trịa của mình, cảm thấy thật là thỏa mãn.

Tiểu Thi rất hiếu kỳ, Phù Giai lại có thể ăn được nhiều như vậy?

Hai người đã tán gẫu thành quen, cũng biết được thân phận của đối phương, là người lịch cũ, là cùng một loại người.

"Nếu cậu có thể chuồn ra bất cứ lúc nào, thì không cần phải ăn đến no căng như vậy đâu." Tiểu Thi nói.

Phù Giai lắc đầu: "Chủ yếu là tôi có thể tiến vào... Ừm, thế giới mà mọi người không thể nào hiểu được, nhưng ở cái thế giới kia, tôi lại không thể ăn không thể uống, các hạng cơ năng của thân thể đều giảm xuống một chút, trong khi cảm giác đói khát lại gia tăng gấp đôi."

"Cho nên tôi cần phải ăn no một chút, sau đó đi báo đáp người đã tăng số tiền này cho tôi."

Tiểu Thi gật gật đầu, cô không biết năng lực của Phù Giai. Cậu ấy không nói tỉ mỉ, cô sẽ không đi gặng hỏi. Nhưng cô rất tò mò: "Đúng vậy, nên đi báo đáp người đã tặng tiền cho cậu, tới 100 ngàn tệ cơ mà! Tôi phải qua đêm với bao nhiêu đàn ông mới kiếm được khoản tiền như vậy đó, vậy mà đối phương lại trực tiếp tặng cho cậu? Khẳng định người này là một vị phú hào rất nổi tiếng?"

Phù Giai lắc lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không xác định được: "Tôi không biết, nhưng cũng có thể. Anh ấy tên là Tần Trạch."

Căn cứ vào trình độ thân quen đã đạt đến mức không giấu giếm nhau chuyện gì giữa bản thân với Tiểu Thi, Phù Giai cũng thành thật nói cho cô ấy biết tên Tần Trạch.

Đương nhiên, cậu ấy không nói cho cô ấy biết Tần Trạch cũng là người lịch cũ.

Rõ ràng là khi nghe đến cái tên này, trên mặt Tiểu Thi thoáng lộ ra vẻ sửng sốt, rồi rất nhanh, cô ấy lại “Phốc xuy” bật cười một tiếng.

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy chợt nhíu hàng chân mày, trong lòng thầm nghĩ vì sao Tần Trạch tiên sinh lại không tặng tiền cho mình nhỉ?

Loại cảm giác này thực kỳ diệu.

Dựa vào hảo cảm với Tần Trạch, hảo cảm của Tiểu Thi với Phù Giai cũng tiến thêm một bước.