TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 216: Năng Lực Của Người Lữ Hành!!!

"Cậu muốn đi một nơi rất xa ư?"

"Đúng vậy, tôi muốn đến một nơi có cơ giáp, nhưng trước đó, tôi cần tìm một người để hôn môi."

Tiểu Thi trừng lớn con mắt: "Nói cách khác, năng lực di động trong nháy mắt của cậu được kích hoạt thông qua hành vi hôn môi cùng người khác?"

"Đúng vậy, vì thế tôi đã phải hôn không ít đàn ông rồi, thật là buồn nôn mà..." Phù Giai lại nghĩ tới gương mặt A Quang.

Tiểu Thi cười nói: "Vậy hôn tôi đi, cậu phải đi báo đáp Tần Trạch mà?"

Phù Giai gật gật đầu, chợt mở miệng hỏi: "Cô biết anh ấy ư?"

Tiểu Thi cũng không phủ nhận: "Anh ấy là một người tốt theo ý nghĩa chân chính của nó. Nói như vậy, hai chúng ta thật là hữu duyên nha."

Phù Giai cũng không ngờ thế giới này nhỏ như vậy.

Lúc này, cậu bé còn chưa biết đến nguyên tắc người lịch cũ sẽ hấp dẫn lẫn nhau, chỉ cảm thấy hết thảy chuyện này đều là duyên phận.

Phù Giai nói: "Hôn cô thì có thể, nhưng mà chị gái ơi, cô chơi game không? Cô có xem hoạt hình không? Cô có thể tưởng tượng ra hình tượng chi tiết của những nhân vật kia không?"

Tiểu Thi ngẩn người: "Cậu có ý gì? Cậu còn muốn tôi chơi cosplay hả? Cũng đúng, mấy đứa nhóc như cậu đều thích thứ này cả."

Trên thực tế, Tiểu Thi đã từng gặp loại khách hàng này rồi, đối phương thích cô ấy mặc những bộ đồ giống nhân vật trong hoạt hình, để gia tăng một chút thú vị.

Thậm chí cô ấy từng gặp một người kỳ quái nhất, đối phương để cô ấy mặc trang phục mẹ của Ultra, nhưng bộ trang phục của đối phương lại không phải là Ultraman, mà là cả một gia đình người thuộc ngôi sao Baltan.

Nói thực, Tiểu Thi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cho nên cô lựa chọn thêm tiền, bà nói với loại khách hàng có nhu cầu đặc biệt như vậy rằng: anh bỏ ra đạo cụ cos, hơn nữa muốn tôi cos cần phải chi thêm phí phục vụ, nếu là Genshin Impact [1] còn phải chi gấp đôi. Nhưng không có tác dụng gì, vẫn có khá nhiều khách hàng nguyện ý tiêu tiền như vậy.

[1] : Genshin Impact là một trò chơi hành động nhập vai do miHoYo phát triển, được phát hành lần đầu vào ngày 28 tháng 9 năm 2020.

"Hả? Không phải... Nói như thế nào nhỉ? Tóm lại là tôi cần cô nghĩ về nam nhân vật chính Gundam trong thời điểm hôn môi, có được không?"

"Cô có thể xem hoạt hình ngay lúc này cũng được, cô nhất định phải nhớ rõ từng chi tiết bên trong nhé!"

Gundam? Có xu hướng tính dục với máy móc sao? Đây là thứ đam mê kỳ quái gì chứ?

Bỗng nhiên Tiểu Thi lại hiểu được vì sao Phù Giai cần phải vào bệnh viện.

"Ai nha, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi mà. Tôi không cần cô cos, tôi chỉ cần cô nghĩ đến hình ảnh như vậy là được."

"Chuyện này có liên quan đến năng lực của cậu sao?"

"Ừm."

Phù Giai không có phủ nhận điều này.

Trên thực tế, năng lực của người lữ hành đó là có thể tiến vào thế giới do mọi người sáng tạo ra. Nhưng thế giới này phải có đủ trình độ nổi tiếng nhất định.

Nói cách khác, trong suy nghĩ của một bộ phận người, bọn họ tán thành thế giới này.

Dựa trên một ý nghĩa nào đó, năng lực của người lữ hành cho phép Phù Giai tiến vào bên trong thế giới ảo tưởng của mọi người.

Thoạt nhìn thứ năng lực này vô cùng nghịch thiên, cực kỳ bug.

Suy cho cùng, khi cậu ấy tiến vào thế giới của mèo máy thông minh hoặc là truyện tranh hài hước, tùy tiện mang vài món đạo cụ bên trong ra ngoài, chẳng phải có thể hủy diệt cả thế giới này ư?

Nhưng trên thực tế, trong những chuyến lữ hành như vậy có tồn tại rất nhiều hạn chế.

Đầu tiên, thế giới tiến vào vốn không khỏi do người lữ hành quyết định, mà do đối tượng hôn môi quyết định.

Đương nhiên, hôn môi chỉ là nghi thức lữ hành của một mình Phù Giai thôi, người lữ hành khác biệt, nghi thức lữ hành cũng khác biệt.

Phù Giai là hôn môi, nhưng có người còn phải tuân theo nghi thức càng sâu sắc hơn cơ. Thêm nữa, khi người lữ hành bước vào thế giới lữ hành, bọn họ không thể ăn uống, và những vật phẩm đạt được cũng cực kỳ hữu hạn.

Nếu vật phẩm kia có lực ảnh hưởng quá lớn đối với hiện thực, bọn họ cũng không thể mang về hiện thực được.

Loại vật phẩm có thể mang về lại được quyết định bởi cấp bậc chức năng của bản thân người lịch cũ.

Cho nên Phù Giai không thể mang về những vật phẩm mang tính trừu tượng kia, cái gì mà buồng điện thoại yêu cầu, máy thời gian, vũ khí mạnh mẽ của người mặc hắc y… vân vân, những thứ này đều không được.

Đương nhiên, có thể mang về hay không, còn phải dựa vào năng lực giao thiệp của bản thân Phù Giai.

Tóm lại, ở thời điểm hôn môi, cậu bé càng tập trung tinh thần, cùng với hình ảnh trong đầu đối tượng hôn môi càng rõ ràng chi tiết, và thế giới mà đối tượng nọ nghĩ đến càng được nhiều người trong thế giới nhân loại biết tới, càng có lực ảnh hưởng mạnh mẽ... thì thế giới lữ hành mà cậu ấy bước vào cũng càng thêm chân thật.

Phù Giai cho rằng, thế giới quan của chuỗi hoạt hình《 Gundam 》 có đủ lực ảnh hưởng, khả năng lữ hành qua bên đó rất cao.

Nếu không thể lữ hành vào được, như vậy sau khi hôn môi, cậu ấy sẽ đi đến một vài nơi rất kỳ quái, thậm chí còn có thể bước vào thế giới lịch cũ, nhưng tới cuối cùng, ở thời điểm đói khát lên đến đỉnh điểm, người lữ hành sẽ bị cưỡng chế quay về.

Ở bên trong thế giới lữ hành, người lữ hành không thể ăn được cái gì khác, hoặc là nói, bọn họ có thể ăn, nhưng những loại loại đạo cụ có thể bổ sung thể năng đều mất đi hiệu lực.

Trên thực tế, vì chuyện này Phù Giai đã làm một số thí nghiệm, cậu ấy đã đến thế giới của đầu bếp Lưu Mão Tinh [2], nơi có thể sản xuất nguyên liệu nấu ăn phát sáng, nhưng ăn như thế nào cũng không làm giảm bớt được cảm giác đói khát, ngược lại càng ngày càng thêm đói. Cuối cùng, cậu ấy nhận ra rằng, cảm giác đói khát chính là thanh tiến độ đại diện cho quá trình quay về từ thế giới lữ hành.

[2] : Lưu Mão Tinh ( theo bản dịch của NXB Kim Đồng là Lưu Ngang Tinh) là nhân vật chính trong bộ truyện Tiểu Đầu Bếp Cung Đình (Chūka Ichiban!) của tác giả Ogawa Etsushi.

"Được rồi, nhưng tôi không cần xem cái gì đâu, tôi vô cùng am hiểu phim hoạt hình [3] đó. Ừm, cậu muốn hôn tôi ngay tại nơi này sao?" Tiểu Thi mở to mắt to, ngược lại là khiến cho Phù Giai có chút ngượng ngùng.

[3] : nguyên văn là 老二次元 – lão nhị thứ nguyên: người có thâm niên xem phim hoạt hình.