Lã Bất Vi nhanh chóng đi tới tầng lầu nhà Tần Trạch.
Gã không lựa chọn mạnh mẽ phá cửa đi vào, mà định lịch sự vươn tay gõ gõ cửa.
Có một điều thú vị chính là, Tần Trạch cũng nhanh chóng đi ra mở cửa.
Không đề phòng gì sao?
Thậm chí còn không thèm hỏi gã là ai?
Điều này làm cho Lã Bất Vi vô cùng hoài nghi, có phải mình đã đến nhầm địa phương hay không, nhưng gã cũng hiểu Cổ Hủ không dám lừa mình, cho nên chỉ đơn giản suy nghĩ rằng, có lẽ người tên Tần Trạch này vốn không được lợi hại như bọn họ nói.
Nhưng kế tiếp, Tần Trạch lại nói: "Hoan nghênh, tuy tôi không biết anh là ai, nhưng lại biết anh là người đến không có ý tốt."
"Có điều, trước khi anh có ý đồ giết chết tôi, có thể nghe tôi nói hai câu di ngôn có được hay không?"
Lúc Tần Trạch nói chuyện, hắn đã lui về phía sau vài bước, lấy Nhật Lịch ra, lật đến một tờ mới nhất.
"Anh xem, hành vi phạm huý trong ngày hôm nay của tôi là kỵ đánh bạc. Nói cách khác, trên phương diện đánh bạc này, tôi rất dễ gặp phải khó khăn và đả kích."
Chủ ngân hàng Lã Bất Vi khẽ nhíu mày.
Gã thực sự bị người đàn ông tên Tần Trạch này làm cho có chút khó hiểu rồi.
"Anh không sợ hãi sao?"
"Sợ chứ, khí tức toàn thân từ cao xuống thấp trên người anh phát ra đã đủ để nói lên rằng nếu anh muốn giết tôi, chỉ cần hành động trong phút mốt. Ít nhất là trước mắt, hai chúng ta còn không cùng một cấp bậc."
Loại kí thị cảm [1] quỷ dị này, khiến cho Lã Bất Vi cảm nhận được một chút không thích hợp. Cái này giống như gã vốn là một thợ săn mạnh mẽ, đã từng săn bắn vô số con mồi, bởi vậy cuộc đi săn ngày hôm nay vốn nên mười phần chắc chín, nhưng sau khi nhìn thấy con mồi, con mồi lại bày ra tư thế cực kỳ dễ dàng bị đánh giết, còn chân thành hỏi gã, anh hy vọng tôi chết theo tư thế nào?
[1] : Ký thị cảm gọi là ảo giác ký ức hoặc giống như đã từng quen biết (tiếng Pháp : Déjà vu). Người đang ở trạng thái tỉnh táo, rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng đó lần đầu tiên những lại có cảm giác đã từng trải qua từ trước rồi.
Tần Trạch cười nói: "Đừng ngạc nhiên, chỉ vì tôi có thủ đoạn đặc thù để cảm ứng nguy hiểm mà thôi."
Có vẻ như cả Tiểu Kiều lẫn rau má đều có sẵn loại năng lực này, Tần Trạch không hề nói dối.
Hắn tiếp tục nói: "Cho nên tôi đã đoán được từ trước là anh muốn tới giết tôi. Nhưng giết tôi cũng không có ý nghĩa. Tôi chỉ là một người mới, ngay cả bản thảo lịch Hoàng Kim cũng không có, rốt cuộc anh giết tôi sẽ đạt được giá trị gì đây?"
"Giá trị duy nhất của tôi chính là bản thân tôi... Coi như có chút tiềm lực, ít nhất là cấp trên Giản Nhất Nhất của tôi rất thưởng thức tôi."
Tuy đây là lần đầu tiên Tần Trạch nhìn thấy chủ ngân hàng Lã Bất Vi…
Tuy hắn vẫn chưa đoán ra thân phận của đối phương…
Nhưng những điều này vốn không quan trọng.
Chỉ cần hắn động cơ biết của đối phương là được!
"Cho nên vì sao anh không dứt khoát đánh cược với tôi một phen? Hẳn là anh biết rất rõ trong quá trình đánh bạc, vặn vẹo sau đánh bạc, có thể làm thay đổi đống thẻ đánh bạc ban đầu trở thành rất nhiều hình dạng khác nhau.
"Chỉ cần anh có bản lĩnh thì hết thảy những gì trên người tôi, anh cứ mặc sức mà lấy đi."
"Sao nào, anh có dám hay không?"
Tần Trạch mỉm cười nhìn về phía Lã Bất Vi.
Nụ cười tươi này lại làm Lã Bất Vi có cảm giác cả người không rét mà run.
Phải biết rằng lúc trước khi đối mặt với Cổ Hủ, gã đều dùng một loại tư thế của thượng vị giả, cũng không nghĩ tới khi đối mặt với Tần Trạch, gã lại cảm nhận được vài phần áp lực hiếm thấy.
Kẻ điên.
Lã Bất Vi thầm đưa ra phán đoán trong lòng. Một kẻ điên muốn chơi đến chết.
Nếu đối phương đã cảm ứng được sự xuất hiện của gã từ trước, như vậy hắn chỉ cần lựa chọn chạy trốn là được rồi. Nhưng kẻ này lại không chạy trốn, mà lựa chọn lưu lại tại chỗ, mạo hiểm bị đánh giết, cũng muốn đánh cuộc một ván với gã, còn dùng cuộc gặp gỡ này để hoàn thành hành vi phạm huý trong ngày hôm nay...
Dù đưa mắt nhìn khắp cả điện Anh Linh, loại kẻ điên như thế cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không hiểu sao tình huống này lại làm gã nghĩ đến vị Nữ Oa kia.
Tần Trạch nhìn ra đối phương đang do dự, hắn lại tiếp tục nói: "Giết tôi không khó, còn quá mức đơn giản, thậm chí nếu anh cảm thấy bản thân đủ mạnh mẽ, dù có người muốn nghĩ cách cứu viện tôi, thì với khoảng cách này, anh cũng có thể giết tôi trước bọn họ."
"Thế nào? Anh có muốn đánh cuộc với tôi hay không? Không đánh cuộc thì đừng câu giờ. Nhanh giết người đi, hãy làm một nhân vật phản diện đủ tư cách, ok?"
"Nhưng tôi phải nói trước cho anh biết, nếu anh không dựa theo phương thức của tôi để chơi, tôi dám khẳng định là anh không thể thu hoạch được bất cứ tin tình báo nào từ phía tôi đâu."
Chủ ngân hàng Lã Bất Vi tin tưởng vào câu nói này.
Theo gã suy nghĩ, đối mặt với một kẻ điên như Tần Trạch, e rằng gã có thẩm vấn đối phương cũng không thể hỏi ra được điều gì.
"Tôi không đánh lại anh, nhưng tôi muốn chết vẫn rất dễ dàng. Cho nên bắt cóc tôi cũng không có ý nghĩa gì cả. Con rối trên vai tôi chính là nguyền rủa của tôi. Tôi có thể phát động nguyền rủa, rồi tự mình kết thúc chỉ trong nháy mắt."
Đúng là con rối Tiểu Kiều đang tản ra tà khí nồng đậm.
Lại thêm tư thế của Tần Trạch cùng với những lời nói ung dung thoải mái của hắn đều cho thấy, hắn thật sự không màng sinh tử… Mới là lạ.
Trên thực tế, trong lòng Tần Trạch đang vô cùng hoảng loạn.
Móa nó, người này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì? Có lẽ đối phương chính là kẻ địch có năng lực đánh bại tổ trưởng và đại minh tinh.
Nhưng … con mẹ nó, gã lại là đối tượng đánh cược của hắn sao?
Hơn nữa, rốt cuộc gã đã làm như thế nào mà tìm được hắn chứ?
Nếu người của điện Anh Linh có thể dễ dàng tìm tới tận cửa nhà hắn như vậy, chẳng phải bọn họ đã quá mức khủng bố rồi?
Tần Trạch còn nhớ tổ trưởng từng nói với hắn rằng, tất cả tin tức về hắn đều được chuyển thành bí mật cấp độ cao.
Mà bản thân Tần Trạch cũng từng tìm kiếm thông tin về mình trên mạng, rồi phát hiện ra rằng tin tức về hắn đã bị làm thành vài ngàn loại tin tức giả dối khác nhau, vị trí ở khắp nơi trên cả nước.
Đồng thời, ngay cả tin tức hắn làm việc ở công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An, cũng ẩn chứa thông tin sai lệch, dẫn đối phương đi theo hướng sai lầm.
Cho nên người bình thường Tần Trạch ——cực kỳ bình thường. Nhưng muốn tìm được tin tức xác thực về hắn lại vô cùng khó khăn.