TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 228: Di Chúc!

Tần Trạch cầm xúc xắc lên, ném ra một điểm số.

Điểm số, hai.

Tiền đặt cược lần này của hắn là tự hỏi nhanh của triết học gia và thiện duyên của gái hồng lâu.

Đổi lại, tiền đặt cược Lã Bất Vi lựa chọn vẫn là tự do rơi xuống và ánh xạ thẩm định rủi ro vừa thắng được của Tần Trạch.

Song phương đều tự dùng hai loại năng lực làm tiền đặt cược.

Ở thời điểm nhìn thấy con số hai xuất hiện trên xúc xắc, trong lòng Tần Trạch lại ân cần thăm hỏi vị Thần quản lý vận khí, nếu đối phương thật sự tồn tại.

Hai lần hai điểm… đây là loại xác suất gì chứ?

Đương nhiên, tuy kết quả làm người ta muốn chửi ầm lên, nhưng trong lòng Tần Trạch vẫn không quá khủng hoảng.

Lần này, Lã Bất Vi không cười nữa, gã đã tê dại.

Liên tục ba ván, điểm số lớn nhất không vượt quá bốn, đối phương chỉ có vận khí như vậy, lại dám liều mạng đánh bạc với gã sao?

"Ây cha, thật ngại quá, tôi vui lòng nhận lấy toàn bộ năng lực của chuyên viên thẩm định rủi ro từ phía anh." Gã nói chuyện, sau đó cầm xúc xắc lên.

...

...

Đất nước Loạn Duy.

Một lần thần tích xuất hiện lúc trước đã khiến cho con số hai xuất hiện trên bầu trời. Chuyện này cũng làm hai điều gợi ý xuất hiện tại trang số hai trong cuốn sách 24 mặt.

Một thật một giả.

Hai điều gợi ý lần này không nói về con đường, mà là lựa chọn —— chờ đợi đêm giông tố buông xuống, sau đó đi thẳng về phía trước cho đến khi dông tố dừng lại.

Đây là lựa chọn đầu tiên.

Lựa chọn thứ hai, chờ đợi sương mù dày đặc buông xuống, sau đó đi thẳng về phía trước cho đến khi sương mù tiêu tan.

Bốn đội ngũ ban đầu, hiện giờ chỉ còn lại một đội ngũ còn sống. Điều này cũng đủ để chứng minh rằng con đường mà đội ngũ này đi là chính xác.

Nơi bọn họ để lại dấu chân sẽ là một con đường ngập tràn hi vọng.

Đại trưởng lão dựa vào nội dung ghi trên gợi ý, cũng nhanh chóng làm ra một chút điều chỉnh: "Để cho đội ngũ chia làm hai đường, chờ thời mà động. Một đội xuất phát khi trời dông tố, một đội xuất phát khi sương mù dày đặc, trong thời tiết dông tố và sương mù dày đặc, loại nào đến trước, đội ngũ tương ứng sẽ hành động trước."

Vì thế, đại trưởng lão còn điều động thêm một đội ngũ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh. Quyết định này có nghĩa mà đội ngũ hiện tại của bọn họ sẽ phân thành hai, và lại có một nửa trong đó đi về hướng tử vong.

Ba trong số bốn đội ngũ ban đầu đã đi về hướng tử vong, trong đó có đủ cả già trẻ, phụ nữ có chồng và con gái chưa chồng.

Những con người ở bên trong vùng đất Duy Ổn, đều đang ngập tràn hi vọng, nhưng đồng thời trong lòng cũng phủ kín một tầng bi thương.

Đương nhiên, trong lòng những dũng sĩ sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh của đất nước Loạn Duy kia cũng nổi lên sắc thái bi tráng.

Sau khi đội ngũ ban đầu được phân chia thành đội "Lôi Hành" và đội "Vụ Hành"... người trong đội Lôi Hành và người trong đội Vụ Hành lại bắt đầu trao đổi di thư.

Mỗi người đều viết sẵn một bức di thư của mình rồi giao nó cho người khác ở đội đối phương.

Tất cả những binh sĩ anh dũng của đất nước Loạn Duy đều biết bản thân sắp sửa đối mặt với dạng vận mệnh gì.

Không lâu trước đó, bọn họ vừa cảm thấy may mắn vì mình nằm trong số một phần tư người sống sót, nhưng tới lúc này, may mắn kia lại biến thành nỗi sợ.

Lần trước là một phần tư, kế tiếp là một nửa, còn sau đó thì sao? Bọn họ không biết, nhưng có một điều bọn họ lại đoán được, chính là trừ phi thần tích trên bầu trời hiện lên con số một, nếu không mỗi lần thần tích xuất hiện, trong đội ngũ của bọn họ sẽ tổn thất ít nhất là một nửa người.

Đó còn là kết quả nhận được dưới tình huống mỗi một lần xuất hiện thần tích đều báo hiệu con số hai, nhưng nếu con số trên bầu trời là ba, bốn, năm hay sáu thì sẽ như thế nào?

Thậm chí con số còn lớn hơn nữa thì sao?

Và bọn họ cần phải lựa chọn bao nhiêu lần nữa?

Sống sót sau tai nạn là vui sướng, nhưng nhìn thấy kiếp số vô cùng tận trước mắt, lại là sợ hãi.

Kỳ thực, trong số bọn họ đã có người không kềm lòng được mà rơi nước mắt, nhưng ai nấy đều rõ ràng —— mình không có đường rút lui.

Bởi vì mấy trăm vạn con dân của đất nước Loạn Duy đều đang chờ đợi bọn họ đi đến điểm cuối cùng được thần tích chỉ dẫn.

"Chúc... mọi người may mắn."

Đây là lời nói mà đội Lôi Hành và đội Vụ Hành trao cho nhau, sau quãng thời gian thật dài cân nhắc.

Trong đội Lôi Hành, có một thiếu niên, nói người nọ là thiếu niên, kỳ thật đối phương chỉ có vẻ ngoài là thiếu niên thôi, còn số tuổi thực tế đã đạt tới 140 rồi.

Di chúc của người nọ cực kỳ ngắn.

Bởi vì ông ấy đã sống được rất lâu rồi, cho nên di chúc mới ngắn như vậy.

"Ta không có thân nhân, cho nên nếu ta chết đi để ngươi có thể thành công tiêu trừ nguyền rủa, thì ở thời điểm ngươi dùng thân phận anh hùng trở lại vùng đất Duy Ổn, hãy lập cho ta một tấm mộ bia đi. Bên trên viết rằng, Akas, từng phấn đấu và hy sinh cho đất nước Loạn Duy."

Ở thời điểm người tiếp nhận di chúc của Akas trong đội Vụ Hành nhìn thấy tờ di chúc này, trong lòng thoáng giật mình một chút.

Năm nay gã mới bốn mươi lăm tuổi, vẫn còn là tráng niên, nhưng lại từng sống qua vài năm trong trạng thái tuổi già. Thứ cảm giác tuổi già sức yếu đó thật tệ, gần như gã không thể hành động được, tới cuối cùng đã quyết định rời khỏi vùng đất Duy Ổn này với ý đồ tự sát cho xong, ai ngờ đâu lại ngoài ý muốn trở về tới giai đoạn tráng niên.

Trên thực tế, sau khi trở về thời kỳ tráng niên, gã cũng chẳng quá vui mừng.

Bởi vì tâm trạng ở hiện tại cũng chẳng khác gì tâm trạng lúc trước kia.

Vẫn không biết tương lai còn có thể phát sinh chuyện gì, vẫn không biết vùng đất đầy rẫy những chiều không gian hỗn loạn này còn có thể kéo dài tới đâu.

Akas vỗ vỗ bờ vai gã nói: "Chúc cậu may mắn."

Không lâu sau, tốc độ dòng chảy thời gian bắt đầu biến hóa. Mỗi người đều cảm nhận được thân thể mình vừa sinh ra một chút biến hóa rất nhỏ.

Tóc, móng tay, đang dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà mọc dài ra. Cũng may, loại tốc độ dòng chảy thời gian này cũng không trí mạng.

Rất nhanh, thời gian xung quanh đã trở lại trạng thái bình thường. Nhưng đối với ngoại giới lại là một tuần trôi qua.